Tiểu A vừa muốn rời khỏi thì Doãn Tư Thần đột nhiên gọi lại: “Khoan đã, mấy chậu hoa Hề Hề vừa chụp đều mua về hết đi. Mấy loại cây mà cô ấy chụp cũng mua thêm nhiều một chút.”
Tiểu A thật sự muốn khóc.. Tổng giám đốc à, ngài tinh tế chăm chú như vậy có thật sự hơi quá không? Có lẽ thiếu phu nhân chỉ là tùy tiện chụp vài cái thôi mà!
Cố Hề Hề thưởng thức xong toàn bộ nhà kính trồng hoa, chụp được vô số ảnh. Cô mở di động xem từng tấm ảnh, mỗi lần xem đều kinh ngạc cảm thán một lần.
“Nếu thích thì cứ chọn mấy chậu mang về.” Giọng nói Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng vang lên.
Đôi mắt Cố Hề Hề sáng ngời nhìn Tưởng Dật Hải: “Thật sự có thể?”
“Đương nhiên là được.” Tưởng Dật Hải cười nói.
Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Rõ ràng tới làm khách, vì sao có cảm giác chột dạ vậy nhỉ?”
“Hả? Vì sao lại chột dạ?” Tưởng Dật Hải ngước mắt nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề che miệng cười vui vẻ: “Lặng lẽ vào thôn nhưng không cần nổ súng.”
Tưởng Dật Hải đang lo lắng, nghe thấy vậy liền bật cười sảng khoái. Anh nhịn không được lắc đầu, anh không ngờ Cố Hề Hề còn có tính cách hóm hỉnh như thế này.
“Được rồi, hoan nghênh càn quét.” Tưởng Dật Hải nghiêm trang nói: “Em cũng không phải là người ngoài.”
“Vậy em không khách khí nhé?” Cố Hề Hề nghiêm túc ngước mắt nhìn Tưởng Dật Hải.
Tưởng Dật Hải không hề chớp mắt nhìn Cố Hề Hề, trong nháy mắt bừng tỉnh, âm thanh không tự giác mà nhu hòa đi rất nhiều: “Ừ.”
Cố Hề Hề chỉ vào mấy chậu hoa, nói với Tiểu Vương: “Mấy chậu hoa này nhớ kĩ chưa? Lát nữa lúc về thì nhớ mang theo!”
Nói xong câu đó, Cố Hề Hề nhìn Tưởng Dật Hải cười gian trá: “Anh họ đừng đau lòng quá nha! Em chỉ là nghe lời anh họ không khách khí nữa!”
Tưởng Dật Hải cười càng thêm thâm thúy: “Ừ!”
Lúc này có người hầu bước tới: “Thiếu gia, Doãn thiếu phu nhân, phu nhân cho mời hai người tới phòng ăn.”
Tưởng Dật Hải cười nói với Cố Hề Hề: “Xem ra mẹ tôi đã chuẩn bị xong cơm trưa, đi thôi, nếm thử tay nghề của Tưởng gia.”
Cố Hề Hề cười gật đầu: “Được ạ, lần này em tới chính là muốn ăn no bụng.”
Tưởng Dật Hải tươi cười càng thêm sáng lạn, dẫn Cố Hề Hề cùng nhau trở về. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên thân ảnh hai người. Một người phong trần tuấn lãng, một người trầm tĩnh như nước.
Tưởng Huy Âm nhìn theo bóng dáng đó mà đáy mắt muốn phun hỏa.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Dựa vào cái gì mà người đứng bên cạnh anh hai lại là Cố Hề Hề?
Dù lấy thân phận em dâu cũng không thể! Cố Hề Hề, cô là đồ không biết xấu hổ! Đã có chồng, còn mang thai nhưng lại không an phận. Lát nữa cô đừng có hối hận!
Đừng có hối hận!
Tưởng Huy Âm lạnh lùng hỏi người hầu phía sau lưng mình: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Tất cả đã được sắp xếp ạ.” Thân thể người hầu khẽ run rẩy, bộ dáng hoảng sợ.
Tưởng Huy Âm nghe trả lời thì nở một nụ cười vừa lòng.
Cố Hề Hề theo Tưởng Dật Hải đi tới nhà ăn.
Hai người vừa bước vào liền nghe thấy Tưởng phu nhân cười nói: “Hề Hề có đặc biệt thích ăn gì không con? Tuy đầu bếp nhà mợ nấu ăn chưa chắc hợp khẩu vị của con, nhưng vẫn có vài món rất đặc biệt.”
Cố Hề Hề cười trả lời: “Mợ nói quá rồi, lúc nãy còn nói con là người nhà mà, nên mợ đừng khách khí với con như vậy. Con hiện tại bây giờ chỉ thèm ăn, ăn gì cũng thấy ngon. Chỉ mong mợ đừng chê cười con tham ăn là tốt rồi.”
Nghe Cố Hề Hề nói vậy, Tưởng phu nhân quả nhiên vui vẻ nở nụ cười: “Tư Thần thật là may mắn, không ngờ lại tìm được một cô vợ miệng ngọt thế này, khó trách Doãn gia giấu con như bảo bối vậy. Tới đây, đến ngồi bên cạnh mợ đi!”
Cố Hề Hề cười cười bước đến, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tưởng phu nhân.
Lúc này Tưởng Huy Âm vừa vào thì thấy Cố Hề Hề chiếm vị trí quan thuộc vốn là của cô ta, tức khắc hừ một tiếng, ngồi xuống phía đối diện Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề làm bộ không nghe thấy gì, quay đầu nói chuyện với Tưởng phu nhân.
“Cậu con hôm nay còn có việc, không thể cùng chúng ta ăn cơm trưa. Hề Hề, con đừng để ý nhé!” Tưởng phu nhân vui vẻ vỗ vỗ mu bàn tay Cố Hề Hề: “Nghe nói con thích mấy chậu hoa của Dật Hải? Cái nhà kính trồng hoa này là bảo vật của Dật Hải, trừ nó ra thì con chính là người đầu tiên bước vào đó đó! Nếu con thích hoa như thế thì sau nay tới đây chơi thường xuyên một chút.”
Cố Hề Hề kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Dật Hải đang ngồi đối diện, gương mặt anh tuấn thoáng tỏ vẻ không tự nhiên.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra! Xem ra chính cô đã chiếm tiện nghi của Vân Nặc, nhà kính trồng hoa này hẳn là anh chuẩn bị cho Vân Nặc?
Bây giờ Vân Nặc không còn trên thế giới này nữa, anh không có cách nào để cho Vân Nặc nhìn thấy cho nên đành nương nhờ đôi mắt mình.. thân phận cùng dung nhan giống như Vân Nặc, đền bù cho khiếm khuyết trong lòng anh?
Nghĩ đến đây, Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy Tưởng Dật Hải này đúng là một người không tệ. Đáng tiếc Vân Nặc không thể nhìn thấy cảnh này, nếu không thì cô cũng muốn có một người anh rể như vậy.
Tưởng Dật Hải nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Hề Hề một cái, rồi rời mắt đi ngay lập tức, nói: “Em dâu thích mấy chậu hoa đó cũng là duyên phận. Đồ vật tốt đến đâu thì vẫn phải gặp được người hiểu biết và trân trọng mới càng thêm tốt đẹp.”
“Vậy vì sao anh không cho em vào?” Tưởng Huy Âm không phục, tức thì mở miệng truy vấn.
Sắc mặt Tưởng Dật Hải bỗng nhiên cứng đờ.
“Huy Âm, đừng nháo! Mấy chậu hoa đó đến cả tên con còn không biết là gì thì đi xem cũng không có gì hay ho.” Tưởng phu nhân chủ động giải vây cho con trai.
Tưởng Huy Âm lại giương ánh mắt ác độc nhìn thoáng qua Cố Hề Hề.
Còn Cố Hề Hề thì không nói gì.
Doãn phu nhân ngồi một bên đặt tách trà trong tay xuống, nhìn người hầu mang bữa trưa tới thì liền đổi đề tài: “Hề Hề, nếm thử tay nghề đầu bếp nhà mợ con xem.”
“Dạ vâng ạ.” Cố Hề Hề mỉm cười trả lời.
Đồ ăn sau đó được dọn hết lên bàn, Cố Hề Hề chờ trưởng bối đụng đũa xong mới cầm đũa lên, uống một ngụm canh khai vị trước đã.
Cố Hề Hề vừa ăn vừa gật đầu, hương vị quả thật không tệ. Tưởng phu nhân thấy Cố Hề Hề thích, gương mặt bà thoáng hiện ý cười vừa lòng.
Tưởng Huy Âm nhìn Cố Hề Hề thế nào cũng không vừa mắt, thấy Cố Hề Hề ăn vui vẻ thì nhịn không được, lại chĩa mũi nhọn công kích: “Chị dâu trước kia ở nông thôn chắc là không được ăn đồ ngon thế này? Bây giờ có cơ hội nên ăn nhiều một chút!”
Lời này của Tưởng Huy Âm vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trên bàn ăn đều thay đổi. Chiếc đũa trong tay Doãn phu nhân không nhẹ không nặng vỗ xuống mặt bàn.
Những khiêu khích trước kia Doãn phu nhân có thể coi như không thấy nhưng bây giờ lời này có ý tứ gì? Là trào phúng Doãn gia không nuôi dưỡng tốt cho con dâu sao?
Sắc mặt Tưởng phu nhân trở nên khó chịu, thanh âm mang theo một tia lạnh lẽo: “Huy Âm, mau xin lỗi chị dâu con!”
“Mẹ!” Tưởng Huy Âm đột nhiên đứng lên, kêu lớn: “Con nói gì sai chứ?”
Cố Hề Hề không muốn lớn chuyện nên chỉ có thể đứng lên, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, em họ chỉ là vô tâm chi ngôn thôi.”
“Không cần cô giả vờ tốt bụng!” Tưởng Huy Âm hung hăng trừng mắt nhìn Cố Hề Hề, xoay người chạy mất.
Tưởng phu nhân tràn ngập áy náy: “Thật xin lỗi con Hề Hề, mợ không ngờ Huy Âm lại đột nhiên trở thành như vậy. Đều là do hàng ngày mợ chiều hư nó, con coi như nể mặt mợ đừng giận nhé?”
Cố Hề Hề ngồi xuống: “Mợ, con không sao cả, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”
Mọi người một lần nữa cầm đũa lên ăn, nhưng trong lòng Cố Hề Hề lại không nhẹ nhàng như lời nói. Tưởng Huy Âm này năm lần bảy lượt gây hấn với cô, thật là không thể hiểu được! Hống hách đến mức này, hình như có gì đó sai sai.
Ăn cơm trưa xong, Cố Hề Hề cùng Tiểu Vương đi dạo và nói chuyện phiếm một lúc thì muốn về phòng khách nghỉ ngơi, cũng coi như là tránh không muốn đụng mặt vị Tưởng đại tiểu thư kia.
Nhưng Cố Hề Hề chưa đi được vài bước thì đã bị một người cản lại, tay đối phương cầm một khay thức ăn, tay còn lại ôm bụng, sắc mặt nôn nóng nói: “Thật ngại quá, Doãn thiếu phu nhân, có thể nhờ cô tiện đường đưa đồ ăn cho đại tiểu thư được không? Tôi đột nhiên đau bụng quá.. Phòng của đại tiểu thư ở phía đối diện phòng nghỉ của khách, Doãn thiếu phu nhân, mong cô giúp tôi.. Nếu tôi không thể đưa đồ đúng lúc thì đại tiểu thư nhất định nổi trận lôi đình, còn lấy cớ trách mắng tôi nữa..”
Thấy ánh mắt đối phương tràn ngập khổ sở cầu xin như thế, tuy Cố Hề Hề không muốn gặp Tưởng Huy Âm kia.. thôi vậy, tiện đường giúp đỡ một chút, cô gật đầu, ý bảo Tiểu Vương nhận lấy khay đồ ăn.
Cố Hề Hề và Tiểu Vương vừa xoay người rời khỏi thì người hầu kia tức khắc đứng thẳng dậy ôm bụng cười giảo hoạt, mau chóng bỏ đi.
Đi chưa được mấy bước, Tiểu Vương bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, quay sang nói với Cố Hề Hề: “Hình như phu nhân tìm em?”
Cố Hề Hề không nghĩ ngợi gì, nhận lấy khay thức ăn trong tay Tiểu Vương: “Nếu mẹ đã gọi thì em qua đó một chút đi, chị đưa đồ ăn này đi là được rồi.”
“Nhưng..” Tiểu Vương cảm thấy chuyện này không đơn giản nên có chút do dự.
“Yên tâm, chị giao đồ ăn cho người hầu của cô ta xong sẽ đi ngay, không nói nhiều lời đâu.” Cố Hề Hề cười nói: “Em cứ đi đi.”
Tiểu Vương nghĩ ngợi một lát, dặn dò thêm vào câu rồi vội vã đi tìm Doãn phu nhân.
Cố Hề Hề bưng khay đồ ăn đến trước cửa phòng Tưởng Huy Âm gõ cửa, nhưng đợi rất lâu không có người ra mở.
“Tôi thấy không thoải mái, tự vào đi.” Giọng nói Tưởng Huy Âm truyền ra từ trong phòng.
Cố Hề Hề do dự một chút nhưng vẫn đẩy cửa vào, đem đồ ăn đặt lên bàn: “Tôi đem cơm trưa cho cô.”
Nói xong câu đó Cố Hề Hề xoay người muốn rời khỏi, đột nhiên có một bóng hình lập tức chắn trước mặt, ngăn cản đường đi của cô.
Cố Hề Hề cảm nhận được Tưởng Huy Âm không có hảo ý, ánh mắt cay độc gắt gao nhìn mình, đáy lòng cô trở nên khẩn trương.
Cô ta đây là muốn làm gì?
“Chị dâu, tuy tôi ở trên bàn ăn châm chọc cô vài câu nhưng cũng không cần hạ dược tôi chứ?” Giọng nói Tưởng Huy Âm trở nên khó nghe, ánh mắt âm lãnh nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề nhíu mày: “Tôi không hiểu cô đang nói gì!”
Cố Hề Hề xoay người đi, Tưởng Huy Âm lại ngăn cản: “Chị mang tới cho tôi phần đồ ăn trộn với thuốc xổ, mà còn dám nghĩ có thể dễ dàng bỏ đi vậy sao?”
Mang đồ ăn lẫn với thuốc xổ?
Vẻ mặt Cố Hề Hề như gặp quỷ, cô thâm trầm nhìn Tưởng Huy Âm, vừa định mở miệng thì một ý nghĩ loé lên trong đầu cô, tựa hồ như hiểu rõ âm mưu này!
Tưởng Huy Âm này là cố ý dàn dựng!
Đồ ăn đã sớm bị động tay chân, hiện tại lại nhờ tay cô mang tới đây là muốn vu khống cô sao?