Chương 1882
“Tử Huyên, chúng ta là bạn mà, không phải sao?” Chu Lập Đức lập tức hạ giọng nói: “Tôi chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, tuyệt đối không có ý chế giễu. Tôi là người như thế nào em còn không biết sao? Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn an tĩnh, ít nói như vậy, bạn bè cũng rất ít. Nếu như tôi là loại người thích tranh chấp như vậy thì sao có thể bỏ lỡ em vào những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời mình chứ?”
Mặc Tử Huyên quay đầu đi không nhìn anh ta.
Chu Lập Đức lại nói tiếp: “Tôi thừa nhận, tôi rất tham lam. Nghe nói người nhà họ Cảnh đối xử với em không tốt, em là ánh trăng, là ngôi sao sáng, là mặt trời chói lọi của tôi. Tôi biết rõ mình không xứng với em nhưng lại không biết sống chết cứ lao đầu vào, em cảm thấy tôi như vậy sẽ dám ngấm ngầm hại em sao? Dám âm thầm chế giễu em sao?”
Mặc Tử Huyên có chút không tự nhiên thu hồi cánh tay lại: “Tôi nào có tốt như anh nói chứ?”
“Lúc trước còn ít tuổi, tính cách hướng nội, cho dù thích tôi cũng không dám nói ra, chỉ dám đứng từ xa nhìn em, ngắm nhìn mỗi một hành động, cử chỉ của em, nụ cười của em, cách em ăn, cách em uống. Hiện giờ chúng ta đều đã hơn ba mươi rồi, gan cũng lớn hơn trước kia nhiều. Nhưng nếu anh biết sớm là em không vui, anh sẽ liều mạng ngăn em lại dù có bị người ta chửi bới đi chăng nữa.”
Vẻ mặt tức giận của Mặc Tử Huyên dịu bớt đi, chậm rãi nói: “Hiện giờ nói những lời này còn có ích gì chứ? Được rồi, là tôi hiểu lầm anh.”
Chu Lập Đức nhẹ nhàng thấp giọng cười nói: “Tử Huyên, hôm nay tôi nói những lời này cũng không sợ bị em từ chối. Nếu em thật sự muốn rời khỏi nhà họ Cảnh, có thể suy nghĩ một chút. Tôi thề, nhà họ Chu sẽ không làm ra chuyện tồi tệ như vậy, tôi cũng sẽ không gây thêm rắc rối khiến em khó chịu. Nếu em không muốn tiến tới với tôi, tôi vẫn sẽ là một người bạn học cũ của em, tôi sẽ che chở quãng đời còn lại của em.”
Đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có ai nói ra những lời như vậy với Mặc Tử Huyên.
Cho dù Mặc Tử Huyên không thích thì cũng khó mà không mềm lòng.
Bởi vì, Chu Lập Đức thật sự là một người ngay thẳng, trong sạch.
Bao nhiêu năm qua anh ta vẫn luôn quang minh chính đại, không có tai tiếng, không có ruồi bọ vây quanh.
Nhà họ Chu cũng rất đoan chính, không hề gây ra chuyện gì rối loạn.
Đối mặt với một người đàn ông như vậy, phải nhẫn tâm đến nhường nào mới có thể làm tổn thương đối phương chứ?
“Xin lỗi, vừa rồi tôi giận cá chém thớt rồi.” Mặc Tử Huyên xoay người nói: “Sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa.”
Nói rồi, Mặc Tử Huyên cất bước muốn rời đi.
Cánh tay đột nhiên bị bắt lấy.
“Tử Huyên, dựa vào cái gì mà chỉ có Cảnh Dung mới có thể khiến em tức giận? Vì sao em không khiến anh ta tức giận? Tôi không sợ bị em lợi dụng. Tôi sẽ phối hợp với em, để người ta chụp ảnh rồi gửi cho Cảnh Dung. Nếu trong lòng Cảnh Dung còn có em, thân là một người đàn ông chắc chắn sẽ không thể chấp nhận vợ mình thân mật với một người đàn ông như thế. Sự tồn tại của tôi sẽ khiến Cảnh Đung đưa ra lựa chọn nhanh hơn.” Chu Lập Đức nhanh chóng nói: “Em cũng không cần phải cảm thấy áy náy với tôi hay là cảm thấy đang lợi dụng tôi. Tất cả hậu quả tôi đều hiểu rõ trong lòng. Đối với em, tôi cam tâm tình nguyện!”
Mặc Tử Huyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lập Đức nói: “Anh hà tất phải vậy chứ? Điều kiện của anh không tệ, tìm một người bình thường cùng nhau yêu đương không tốt sao?”
“Em cảm thấy tôi còn có thể thích được người khác khác sao? Có một vầng trăng sáng trên bầu trời đầy sao, có mặt trời chói chang như vậy sao tôi còn có thể nhìn đến cát sỏi bụi vặm được chứ?” Chu Lập Đức rũ mắt nở nụ cười: “Chờ em hạnh phúc rồi tôi sẽ lo chuyện của mình sau! Dù sao thì nhà họ Chu cũng có anh cả tôi nối dõi tông đường nên bố mẹ cũng không vội vàng ép tôi kết hôn.”