Chương 1308
Mộc Nhược Na lườm anh: “Mặc dù anh là đàn anh của em lại là ông chủ của em, nhưng em vẫn phải nói, anh nghĩ cha mẹ em có thể cho phép em yêu sớm à? Em mới học xong lớp mười hai thôi! Anh đã hỏi em có người yêu chưa? Ha ha ha ha ha, em không phải là con nhà giàu như anh! Em phải cố gắng học tập, dựa vào chính mình chiến đấu với xã hội!”
Anh phải cử người đi dò hỏi trước, xem trong đám sinh viên mới nhập học năm nay có ai có điều kiện tốt không.
Một khi có đầu mối, anh phải bóp chết tất cả!
Tuyệt đối không thể để Mộc Nhược Na yêu đương ở trên đại học!
“Biết rồi, thật là dài dòng.” Mộc Nhược Na lườm anh, nhưng ở trong mắt của Thượng Kha, hành động này của cô rất đáng yêu.
Nhược Na của kiếp trước, có nói nhiều thế nào cô cũng không thèm cho anh thêm biểu cảm nào đâu.
Nhược Na của hiện tại, thật là tuyệt vời!
Thượng Kha chăm cho Mộc Nhược Na ăn cơm, rồi cho người thu dọn mọi thứ đi.
Thượng Kha sợ Mộc Nhược Na nhàm chán, lấy bàn cờ ra: “Làm một ván đi?”
Nghe thấy Mộc Nhược Na nói là chưa có người yêu, khỏi phải nói trong lòng Thượng Kha vui vẻ biết bao nhiêu.
Anh đã trở về đúng lúc.
Người ở trong trái tim cô, chỉ có thể là mình!
“Cũng đúng, vậy em đừng vội yêu đương.” Thượng Kha lại bổ sung câu: “Lên đại học cũng đừng yêu đương, nó sẽ làm chậm trễ việc học chậm trễ công việc của em đấy!”
Mộc Nhược Na kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết em biết chơi cờ vây?”
Thượng Kha: “…”
Mộc Nhược Na cũng không suy nghĩ nhiều, thích thú cầm quân cờ lên, cô kinh ngạc nói: “Đây là ngọc thạch thật?”
“Ừ.” Thượng Kha điều chỉnh xong biểu tình: “Là ngọc Hòa Điền. Quân màu đen là mặc ngọc, quân trắng là bạch ngọc. Bàn cờ được điêu khắc từ đá Topaz vàng mà thành. Em có thích không? Thích thì anh tặng em.”
Mộc Nhược Na sợ hãi nói: “Không phải chứ? Thứ đắt tiền như vậy, anh nói tặng là tặng luôn được? Cho dù anh có giàu thế nào đi nữa, cũng không thể phá gia như vậy được? Nào, chơi hai ván.”
Thượng Kha khẽ mỉm cười.
Nhược Na, chỉ cần em thích, anh đều có thể cho em tất cả mọi thứ.
Kỹ năng chơi cờ của Mộc Nhược Na của không được giỏi cho lắm, sau khi phát hiện ra, Thường Kha cố tình nhường cô mấy nước.
Mộc Nhược Na nhìn được ra luôn, cô nhất thời la hét: “Ai bảo anh nhường em? Anh không được phép nhường em, nào nào nào, chơi lại, anh nhớ chơi bằng bản lĩnh của mình đấy!”
“Được.” Thượng Kha nở nụ cười cưng chiếu.
Vì chơi cờ, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn lại.
Mộc Nhược Na cứ thua thua thua thua, như vậy lại càng khơi dậy lòng hiếu thắng trong cô, kéo Thượng Kha đánh cờ đến tận mười hai giờ đêm.
Cuối cùng Thượng Kha giả vờ mình không chú ý, bị Mặc Nhược Na tìm ra chỗ sơ hở, khó khăn lắm mới thua được một ván.