Chương 2127
Có thể nói từ bé đến giờ cô gần như không có hoạt động gì giải trí.
Hoạt động giải trí duy nhất có lẽ là nghe nhạc những lúc lái xe.
“Sao vậy? Cậu định đưa tôi đến phòng thu âm của cậu sao?” Mễ Tiểu Anh ngạc nhiên nhìn Tiểu Cát: “Nhưng tôi không biết hát.”
“Không sao đâu, chị trải nghiệm một chút là được.” Hai mắt của Mễ Tiểu Anh càng sáng rực rỡ hơn: “Ngày nào chị cũng bận rộn như vậy thì nhám chán lắm. Cuộc sống thỉnh thoảng cũng phải có những thú tiêu khiển! Đi thôi đi thôi, chị coi như thư giãn một chút.”
Mễ Tiểu Anh suy nghĩ một lát, hôm nay đúng là cô không có việc gì.
Bên phía của Doãn Nhất Nặc cũng tạm thời không cần cô.
Hơn nữa hôm nay là ngày cô được nghỉ…
“Cũng được.” Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Nếu như không xa quá.”
“Không xa đâu, không xa chút nào.” Sự bất ngờ này khiến Tiểu Cát suýt nữa nhảy lên.
Được sự đồng ý của Mễ Tiểu Anh, Tiểu Cát quay đầu xe lại. Cậu ta bắt đầu lái xe nhanh hơn, không còn ổn định như lúc trước nữa.
Lúc này Tiểu Cát thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, điều này làm Mễ Tiểu Anh bật cười.
Đúng là tuổi trẻ.
Phòng thu âm của Tiểu Cát không hề nằm trong thành phố mà ở một tòa nhà của của một công trường bỏ hoang ở ngoại thành đã được cải tạo lại.
Ở đây tụ tập không ít những người làm âm nhạc, họa sĩ, nhiếp ảnh gia, những người này đều là những người theo đuổi giấc mơ không nổi tiếng, cũng không đại chúng lắm.
Ở đây mọi người rất có tinh thần nhưng chẳng mấy ai có tiền.
Tiểu Cát cũng là một người trong số đó.
Nếu không cậu ta cũng không phải đi tìm một thiên kim con nhà giàu có để tìm cách đổi đời.
“Nơi này….” Mễ Tiểu Anh xuống xe, nhìn xung quanh một lượt: “Cải tạo thành như vậy từ bao giờ vậy?”
“Chỗ này lúc trước là phòng trưng bày của một nhà máy. Về sau nhà máy này chuyển đi nơi khác, những khu sản xuất khác đều bị phá bỏ, chỉ giữ lại khu trưng bày này. Bọn em cải tạo thành nơi để tụ tập.” Tiểu Cát giới thiệu, cậu ta không cố tình che đi sự nghèo khổ của mình.
Dù sao chuyện dựa vào một đại gia, trong mắt của Tiểu Cát cũng không phải là một chuyện gì quá mất mặt.
Chính vì nghèo khó nên mới có thể khiến đại gia thương xót.
“Nơi này cũng khá hẻo lánh đấy nhỉ.” Mễ Tiểu Anh gật đầu.
“Đúng là hơi xa một chút nhưng giá rẻ, bọn em thuê một phòng cũng chỉ có 1800 đồng.” Tiểu Cát đi bên cạnh Mễ Tiểu Anh, che ô cho cô đầy quan tâm: “Hơn nữa bọn em làm âm nhạc nên càng cần một nơi yên tĩnh.”
Mễ Tiểu Anh không nói gì, cô chỉ đi theo Tiểu Cát về phía trước.