Chương 2004
Mễ Tiểu Anh được nhắc đến, lập tức mỉm cười gật đầu chào hỏi về phía mọi người.
Có lời dạo đầu hiền hoà như của Doãn Ngự Hàm, bữa tiệc hoan nghênh tiếp theo quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.
Không ít người chủ động đến tìm Doãn Ngự Hàm chào hỏi, quả nhiên Doãn Ngự Hàm không hề kiêu ngạo chút nào, vô cùng nhiệt tình hàn huyên với đối phương.
Năng lực khống chế chủ đề của Doãn Ngự Hàm vô cùng mạnh, bất kể đối phương trò chuyện nghệ thuật, văn hóa, quân sự, thiên văn, hay là trò chuyện xí nghiệp, trò chơi, quảng cáo, đều có thể hạ bút thành văn, nói từ tốn.
Cố Miểu nhìn thấy Doãn Ngự Hàm bị bao vây ở giữa, chủ động đi qua hỗ trợ giải vây.
Hết cách rồi, cậu phải làm đại ngôn cho cha ruột Cảnh Dung.
Vân Song ngồi yên trong một góc, nhìn Thượng Tiểu Cẩn bất đắc dĩ nói chuyện với mấy cô chủ, không nhịn được lắc đầu.
Mặc dù buổi tiệc này lấy danh nghĩa tổ chức cho Thượng Tiểu Cẩn xem mắt, nhưng Thượng Tiểu Cẩn cũng quá thảm rồi!
Thượng gia quả thực không kịp chờ đợi để Thượng Tiểu Cẩn mau chóng hoàn thành nhân sinh đại sự.
Đừng nói là Thượng Tiểu Cẩn, người bình thường đều sẽ có tâm lý nghịch phản đúng không?
Thượng Tiểu Cẩn đáng thương, ngay cả chỗ trống phản kháng cũng không có, ai bảo cậu không có cha mẹ yêu thương chứ?
Ngay lúc Vân Song cảm khái vì Thượng Tiểu Cẩn, một người đàn ông đi về phía Vân Song: “Cô Vân Song, nơi này có ai không?”
Vân Song lắc đầu.
Có Cố Miểu tham dự, kết quả người chủ động đến tìm bọn họ nói chuyện càng nhiều.
Mà bên con gái, đều tụ tập với nhau, trò chuyện du lịch, trang phục, mốt, tin đồn, cũng nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Doãn Nhất Nặc bị Mặc Ngữ Mặc Thuyết kéo qua một bên, lập nhóm mười người, cùng nhau chơi trò chơi.
Cảnh Thiếu Hoài muốn chơi đùa, kết quả bị mấy người cản đường đi.
Người đàn ông ngồi xuống đối diện Vân Song, chủ động tự giới thiệu nói: “Tôi tên Phòng Vĩ, đến từ Phòng gia thành phố U.”
Đôi mắt của Vân Song như giếng cổ, nhìn sang Phòng Vĩ.
Đáy lòng Phòng Vĩ run lên, tự dưng có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Nhưng anh ta không thể thất bại trong gang tấc được, kiên trì nói: “Năm nay tôi 26 tuổi, đã chính thức đón nhận xí nghiệp trong nhà, nhậm chức tổng giám đốc.”
Vân Song nhìn chằm chằm anh ta, Phòng Vĩ sờ mặt mình, nói: “Tôi có chỗ nào không đúng sao?”
Vân Song thu lại tầm mắt của mình, nhàn nhạt nói: “Không, anh không có gì không đúng.”
Lúc này Phòng Vĩ mới yên tâm, chậm rãi nói: “Tôi ngưỡng mộ Cô Vân Song đã lâu…”
“Năm nay tôi mới mười bảy tuổi.” Vân Song mở miệng nói: “Anh ngưỡng mộ tôi cái gì? Ngưỡng mộ tôi thành tích học tập tốt? Ngưỡng mộ tôi biết thuật chiêm tinh?”
Trên mặt Phòng Vĩ có chút không nhịn được: “Đều có cả. Tôi vô cùng kính nể những người phụ nữ có năng lực khéo tay như vậy.”