Chương 1253
“Mình biết rồi.” Mộc Nhược Na xua tay, nói: “Ngủ ngon.”
Cố Hề Hề cười nhìn cô ấy, sau đó nói với Vương Ương và vệ sĩ: “Đi thôi, chúng ta cũng đi trở về.”
Mộc Nhược Na trở về phòng, bảo đám trợ lý đi nghỉ ngơi còn mình đi gõ cửa phòng Lâm Phong.
Lúc này vệ sĩ bên cạnh không thể im lặng, phổ cập khoa học cho các cô: “Tôi vừa quan sát biểu tình của cô ta, cô ta không xem thiếu phu nhân làm tình địch mà xem Mộc tổng là tình địch.’
Ôi cha má ơi!
Cái gì thế này.
“Bệnh tâm thần!” Mộc Nhược Na lắc đầu, xách theo đồ ăn trở về: “Đi, đi, mình mang đồ ăn khuya về cho Lâm Phong nên đi trước. Vừa nãy ở yến hội thấy cậu ấy chưa ăn gì, có lẽ đói lả rồi.”
Mộc Nhược Na bị trừng mà chẳng hiểu gì, cô nói với Cố Hề Hề: “Đầu óc cô ta bị gì sao? mình lại chẳng quen biết cô ta, hơn nữa…. cô ta ăn mặc như vậy là….”
Hôm nay Thỏ con Toto mặc trang phục con thỏ hồng nhạt, còn có đuôi thỏ, đầu đội tai thỏ.
“Đây không phải là thỏ lang thang ở sòng bạc sao?” Vương Ương cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Nơi này có sòng bạc sao?”
Vẻ mặt Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đầy mờ mịt.
Má ***!
May mắn mình chạy tới!
Cực phẩm vưu vật như vậy chỉ sợ chẳng có người đàn ông nào kháng cự được đúng không?
Thỏ con Toto hung hăng trừng Mộc Nhược Na một cái, sau đó kéo vali đi vào khách sạn.
Sắc mặt Lâm Phong không tốt cho lắm.
“Thế nào? Thân thể khá hơn chút nào không?” Mộc Nhược Na đặt túi đồ ăn trên bàn: “Vừa rồi tôi và Hề Hề đi dạo một vòng ở bên ngoài, thấy có bán đồ ăn khuya nên mua về cho cậu, buổi tối không ăn sẽ không ngủ ngon.”
“Cảm ơn.” Lâm Phong bài trừ nụ cười.
“Cậu làm sao vậy?” rốt cuộc Mộc Nhược Na cũng nhận thấy được Lâm Phong không thích hợp: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Lâm Phong miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có gì, có lẽ hôm nay có hơi mệt.”
“Vậy hả.” Mộc Nhược Na lập tức quan tâm, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, không cần thức đêm.”
“Ừ.” Thật ra Lâm Phong rất muốn giữ Mộc Nhược Na ở lại nhưng hiện tại anh ta chẳng có tâm trạng nào.
Chuyện vừa xảy ra làm lòng anh ta như lửa đốt.
Tiễn Mộc Nhược Na rời đi, Lâm Phong lập tức khóa trái cửa phòng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bởi vì vừa rồi Chu Mãng tới tìm anh ta.
Lâm Phong trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Chu Mãng không chỉ nhận ra mình mà còn đánh chủ ý trên người Doãn thiếu phu nhân.
Anh ta điên rồi sao?
Thế mà dám buộc mình lừa Doãn Thiếu phu nhân đến phòng anh ta.
Điên rồi, điên rồi, anh ta nhất định điên rồi!
Anh ta điên nhưng mình không thể điên theo được.