Chương 2179
“Chị Tiểu Mễ!” Tiểu Cát nhìn thấy Mễ Tiểu Anh, ánh mắt lập tức sáng rực, vui sướng nói: “Em biết mà, chị sẽ không bỏ mặc em đâu.”
Mễ Tiểu Anh nhớ tới lời Doãn Ngự Hàm vừa nói, lại muốn nói cho rõ ràng với Tiểu Cát, không để cậu ta tiếp tục ràng buộc chính mình nữa.
Lời còn chưa kịp nói ra thì điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lần này là Doãn Nhất Nặc gọi tới: “Tôi đã về từ bao đời rồi, sao em còn chưa về nữa?”
“Tôi về ngay đây.” Mễ Tiểu anh nhớ ra còn có người này nữa, e là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn lại càng náo nhiệt thêm.
Tắt điện thoại, Mễ Tiểu Anh lập tức nhanh chóng đưa Tiểu Cát trở về chung cư ở đường Thuận Giang.
Tối hôm nay Tiểu Cát vô cùng phối hợp, không hề có ý làm loạn, ngoan ngoãn nói tạm biệt Mễ Tiểu Anh: “Chị Tiểu Mễ, mấy ngày nay chị vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Chúc chị ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Mễ Tiểu Anh gật đầu với Tiểu Cát một cái, sau đó đẩy cửa rời đi.
Điều Mễ Tiểu Anh không thấy được là, Tiểu Cát đứng ở phía sau cô ta đang bừng bừng ý chí chiến đấu.
Mễ Tiểu Anh nhìn thấy Doãn Nhất Nặc liền nói chuyện hôm nay gặp Doãn Ngự Hàm với cô ấy.
“Anh em chắc phải cạo hết một tầng đất của nhà người ta thì mới chịu bỏ qua đấy.” Doãn Nhất Nặc tặc lưỡi nói: “Đây quả nhiên là phong cách của anh ấy! Những người đó và anh em đều là người làm ăn kinh doanh, có gì mà phải khóc chứ? Chỉ cần là đồ anh ấy coi trọng, anh ấy nhất định sẽ giành được!”
“Cho nên, anh ấy và cậu Cố đã giày vò nhau một khoảng thời gian rồi.” Mễ Tiểu Anh đáp.
“Đúng vậy.” Doãn Nhất Nặc như suy tư gì đó, cũng không biết Cố Miểu sống thế nào.
Haiz Haiz, lúc trước xa nhau thấy không sao cả, không ngờ hiện giờ lại thấy có chút nhớ.
“Đừng nói về bọn họ nữa, dù sao thì bọn họ cũng sẽ không ngược đãi chính mình đâu, em nói cho chị biết, hôm nay tôi ở nhà họ Thượng…” Doãn Nhất Nặc lôi kéo Mễ Tiểu Anh, thao thao bất tuyệt kể lể một hồi lâu.
“Chị nói xem bà Thượng nghĩ gì vậy? Năm đó chú Thượng không phải bị bà ta ép rời khỏi nhà sao? Bây giờ lại ép Tiểu Cẩn, bà ta không sợ Tiểu Cẩn cũng sẽ rời khỏi nhà và từ bỏ nhà họ Thượng à?” Doãn Nhất Nặc thật sự bất bình thay cho Thượng Tiểu Cẩn.
Mễ Tiểu Anh bĩnh tĩnh phân tích: “Tiểu Cẩn và ông Thượng không giống nhau. Năm đó, ông Thượng lựa chọn rời khỏi nhà họ Thượng vì ông ấy có thực lực. Chị nhớ bà chủ từng nói, ông Thượng có rất nhiều đối tác, cho dù không dựa vào nhà họ Thượng thì cũng có thể tự mình sống tốt. Mà Tiểu Cẩn bây giờ mới có hai mươi tuổi, chưa đủ lông đủ cánh, vẫn cần phải dựa vào nhà họ Thượng. Huống hồ, mẹ ruột của Tiểu Cẩn, có vẻ như bị nhà họ Thượng nắm được điểm yếu. Tiểu Cẩn lại là người mềm lòng, anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn mẹ ruột mình phải chịu khổ đâu. Cho nên sao anh ấy có thể phản kháng lại nhà họ Thượng được chứ.”
Doãn Nhất Nặc nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Nếu vậy thì tiếc quá rồi.”
“Đúng vậy.” Mễ Tiểu Anh cũng tán đồng nói: “Trừ phi, Tiểu Cẩn cũng có thể giống như bố mình, có thể sớm tự lập, nói không chừng còn có cơ hội. Nhưng Thượng lão phu nhân đã bị tổn hại một lần rồi, chắc chắn sẽ không để cho Tiểu Cẩn có cơ hội rời đi dễ dàng đâu.
“Nói như vậy thì, Tiểu Cẩn chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người nhà, kết hôn với cô gái mà mình không yêu, sau đó sinh thật nhiều con?” Doãn Nhất Nặc tức giận nói: “Thật là quá bất công!”
Mễ Tiểu Anh khuyên nhủ Doãn Nhất Nặc: “Cũng may mà Tiểu Cẩn vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian. Hơn nữa, không phải các em là bạn tốt của anh ấy muốn lên kế hoạch giúp anh ấy sao? Nói không chừng vẫn còn có cơ hội xoay chuyển được tình thế đấy.”
Doãn Nhất Nặc nghe lời khuyên xong quả nhiên động lòng, gật đầu nói: “Chị nói đúng, chúng tôi sẽ trơ mắt nhìn đâu! Đúng rồi, hôm nay chị ăn cơm cùng Tiểu Cát sau? Cậu ta nói cái gì?”