Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1685

Có người đứng gần đó thắp đèn dầu, người đàn ông ngồi xổm trước mặt Lý Tư giơ ngọn đèn lên, cẩn thận đánh giá.

Lý Tư sợ hãi không ngừng lùi lại: “Ông muốn làm gì? Ông đừng làm bậy đấy. Tôi nói cho ông biết, người nhà của tôi rất ghê gớm đó! Sớm muộn gì họ cũng tìm đến đây! Họ sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

Tên đàn ông kia nhìn gương mặt sợ hãi của Lý Tư thì càng thêm vừa ý.

Một cô dâu trắng trẻo nõn nà như vậy quả là đáng đồng tiền bát gạo.

Tuy là tiền mua vợ đó ông ta đã cùng cha mẹ dành dụm suốt hai mươi năm.

Nhưng mà giờ đã mua được cô vợ xinh đẹp thế này, sau này sinh cho ông ta mấy đứa con xinh đẹp, đáng lắm!

“Ông nhìn tôi như vậy làm gì?” Lý Tư nhìn mắt ông ta càng lúc càng thấy không ổn. Cô ta sợ hãi la lên, căng thẳng mà ép mình vào góc tường. Cô ta nói: “Ông đừng như vậy! Tôi nói ông nghe, ông tha cho tôi đi có được không? Chỉ cần ông tha cho tôi, tôi sẽ cho ông một trăm vạn. Ông có thể mua được cả trăm cô dâu khác. Thật đó. Tôi còn có thể giúp ông lừa thêm mấy cô gái khác đến đây. Ông thích ai thì tôi giúp ông lừa người đó. Tôi quen một đại luật sư, thân hình cực kỳ đẹp. Tôi tặng cô ta cho ông làm vợ được không? Cô ta đã sinh cho người khác hai đứa con trai rồi đó, nhìn là biết giỏi sinh nở rồi. Tôi đem cô ta cho ông được không hả? Ông nhìn tôi xem, ốm nhom như vậy, nhìn là biết không biết sinh rồi. Ông làm ơn tha cho tôi đi được không? Tôi bảo đảm sẽ không báo chuyện này cho ai hết, sẽ không ai đến bắt ông…”

Người đàn ông giơ tay chạm vào mắt cá chân của Lý Tư, Lý Tư sợ hãi hét lên: “Aa a…, ông đừng chạm vào tôi, cút đi cút đi, đồ khốn nạn xấu xí.”

Lý Tư nói nhiều như vậy, tên đàn ông không nghe lọt chữ nào.

Nhưng câu cuối cùng tên khốn nạn xấu xí, đã làm ông ta biến sắc.

Người đàn ông thô bạo tóm lấy Lý Tư, đè cô ta xuống đất và dày vò cô ta không thương tiếc.

Lý Tư tuyệt vọng cùng cực.

Chẳng lẽ sự trinh trắng của cô ta sẽ bị hủy hoại ở đây sao?

Cô ta rất hối hận.

Tại sao cô ta phải chống lại Dư Khiết làm gì?

Tại sao cô ta phải thách thức Mặc Tử Hân?

Tại sao cô ta lại giận dỗi rồi cắt đuôi đám vệ sĩ ?

Tất cả đều là cô ta tự làm tự chịu, có phải vậy không?

Nếu không phải vì cô ta không hiểu chuyện, cô ta cũng không rơi vào cảnh tuyệt vọng như thế này.

Công tâm mà nói, những đối tượng xem mắt mà Dư Khiết tìm cho cô ta, kỳ thực đều không tệ như cô ta nói, thậm chí vài người điều kiện đều rất được, cô ta chắc chắn là đã trèo cao.

Nếu cô ta không kén chọn như vậy, cùng Dư Khiết đi xem mắt đàng hoàng, thì sau này dù không trở thành cô chủ nhà họ Mặc, cũng có thể là phu nhân một nhà giàu có nào đó…

Cô ta bắt đầu hối hận rồi.

Trước giờ chưa từng hối hận như vậy.

Lúc này, Mặc Tử Hân đang mặc một chiếc áo gió màu đen, ngồi xổm trên đỉnh vách đá.

Có người từ bên dưới gửi tin nhắn qua bộ đàm: “Tổng giám đốc, có một chiếc xe đã bị rơi ở đây. Đã kiểm tra rồi, không phát hiện dấu vết của con người. Rõ ràng là người bên trong đã nhảy ra khỏi xe và trốn thoát. Đây là nơi chiếc xe bị bỏ lại.”

Mặc Tử Hân chậm rãi đứng dậy nói: “Tiếp tục tìm!”

“Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK