Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2019

Mễ Tiểu Anh quyết định đi đường núi, bước chân dồn dập hơn.

Nếu đỉnh núi trống lóc thì đảo qua đảo lại cũng dễ tìm.

Nhưng bây giờ là mùa hè, cây trên núi xanh um tươi tốt, muốn tàng hình thì quả thực quá dễ dàng.

Sắc trời càng ngày càng u ám, cơn bão sắp đến.

Việc tìm kiếm mang đến phiền toái rất lớn.

Mọi người ai cũng không ngừng đi theo hai đầu bờ ruộng, dọc theo hàng cây, có chút ảm đạm. Không ít người đã mở đèn pin, nói cho người khác nơi mình đã tìm để tránh khỏi tìm lại.

Nhiều người như vậy nhưng một chút tung tích của Chu Tuyết Nhi cũng không có.

“Cô Khương Hữu cũng thật là. Rõ ràng là kêu cô Chu Tuyết Nhi ra lại một mình đi về, mặc kệ cô Chu Tuyết Nhi. Vừa mới cho người dò hỏi cô ta thì cô ta còn trợn mắt nói cái chân gắn trên người Chu Tuyết Nhi, sao cô ta quản được.”

“Nghe lại một chút thì đây chẳng phải là người ta hay nói câu “Nhà giàu mới nổi vẫn là nhà giàu mới nổi, một chút khí chất cũng không có”.” Một người giúp việc đứng bên cạnh Mễ Tiểu Anh không nhịn được tức giận nói: “Quá nhiều người thích cậu chủ nhà chúng ta như vậy cũng chưa thấy ai không có nhân cách như thế! Cũng không biết sao bà chủ lại mời người như vậy đến bữa tiệc nữa!”

“Ăn nói cho cẩn thận!” Mễ Tiểu Anh cắt ngang lời cô ta: “Chuyện của bà chủ cô có thể sắp xếp sao? Bà chủ làm bất cứ chuyện gì đều có lí do của riêng mình!”

“Vâng vâng vâng, là miệng tôi bất cẩn, quản gia Tiểu Mễ ngàn vạn lần xin đừng tức giận.”

Người giúp việc nhanh chóng nói: “Tôi chỉ cảm thấy Khương Hữu không có tư cách tham gia bữa tiệc! Hơn nữa, chuyện cô ta làm cũng rất quá đáng!”

“Chuyện đó sau này hẳn nói. Tìm người quan trọng hơn.” Mễ Tiểu Anh cũng không còn lời nào để nói với Khương Hữu.

Hành động của người phụ nữ này đều dựa vào cảm tính, không liên kết với nhau chút nào.

Cô ta có làm ra chuyện này thì cũng không có gì gọi là lạ.

Lúc ở núi Anh Đào, cô ta có thể tự chạy đến trước mặt cảnh cáo Doãn Ngự Hàm dù cách đó xa một chút.

Hễ là người có chút đầu óc là sẽ không làm như thế.

Đại khái là do cô ta xem quá nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc rồi sao?

Cô ta cảm thấy bản thân có chút tiền là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến người khác như vậy.

Cô ta cũng không suy nghĩ một chút, dù gì bản thân là trợ lý đặc biệt của nhà họ Doãn, mặc kệ thân phận hay địa vị đều vượt xa nhà họ Khương. Đầu óc cô ta bị lừa đá nen mới có thể cảnh cáo người vượt quá xa thân phận địa vị của mình.

Cho nên Khương Hữu biết Chu Tuyết Nhi từng vào phòng Doãn Ngự Hàm nên chắc chắn không ngồi yên được.

Nên cô ta mới nhanh chóng kêu Chu Tuyết Nhi ra ngoài ra oai phủ đầu.

Dù hậu quả trận ra oai phủ đầu này không rõ lắm nhưng thật ra đã kích khích Chu Tuyết Nhi ra ngoài không trở về.

Mễ Tiểu Anh lắc đầu không còn lời nào để nói.

Cả đám không ngừng lo lắng.

“Chu Tuyết Nhi, cô ở đâu? Trời sắp mưa rồi, không quay về sẽ nguy hiểm lắm đó!” Mễ Tiểu Anh vừa không ngừng kêu to vừa giải thích: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về cùng nhau thương lượng được không?”

“Cô Chu Tuyết Nhi, cô mau trở về đi! Mưa thật sự rất to! Mưa trên núi rất nguy hiểm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK