Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1787

Cậu càng ngày càng cảm thấy chị mình rất lợi hại, không chỉ học giỏi mà làm việc cũng giỏi, thậm chí còn giỏi dạy kèm bài tập cho cậu.

Sau khi ăn xong, mẹ kế dọn dẹp bàn ăn, Dư Khiết bỗng xoay người lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản, đặt lên bàn.

Cả nhà đều sững sờ: “Con đang làm gì vậy?”

“Không phải căn phòng này của mọi người đã bán rồi sao?” Giọng Dư Khiết thong dong không chút để ý như thể đang nói về chuyện thời tiết: “Con không có nhiều bất động sản, và cũng chỉ có một vài căn phòng là đứng tên con. Bây giờ con đã là trợ lý đặc biệt của Tập đoàn Mặc Thị, hiện tại con cũng không cần ở nhà riêng, số căn phòng do công ty bố trí riêng cho con đã là hàng chục căn trên khắp thế giới. Vậy nên con đã chọn căn nhà này cho mọi người. Chờ Tiểu Nhạc khỏe hơn thì hãy dọn đến đó đi. Bên chỗ căn phòng còn có có một khu trường học không tệ, là trường tiểu học trọng điểm của thành phố. ”

Cả nhà vẫn còn đang bàng hoàng.

Bố của Dư Khiết xúc động nói: “Tiểu Khiết, bố chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu con điều gì. Bố biết mấy năm qua bố đã nợ con quá nhiều, con có thể nhận người bố này là bố đã mãn nguyện rồi.”

Người mẹ kế lo lắng nói: “Dư Khiết, dì hiểu lòng tốt của con. Nhưng mà con nói đúng, con không có nghĩa vụ phải chu cấp cho em trai mình, chuyện của Tiểu Nhạc là trách nhiệm của dì và bố con.”

Hai mắt Dư Nhạc rưng rưng nhưng lại không nói gì.

Dư Khiết chỉ nở nụ cười nhẹ: “Nếu để không thì căn phòng cũng sẽ mọc nhiều mạng nhện và mất đi giá trị, mọi người vào ở cũng thuận tiện giúp con coi sóc nhà cửa. Nhưng mà Tiểu Nhạc, chờ khi em lớn thì em sẽ phải tự mình kiếm tiền mua nhà, chị sẽ không giúp em mua nhà mới để kết hôn đâu.”

Dư Khiết đã nói như vậy, bầu không khí nặng nề ban đầu bỗng trở nên thoải mái hơn.

Bố của Dư Khiết gạt lệ cười, nói: “Cần gì con mua nhà cho nó, sau này nó còn phải dựa vào chính mình.”

Dư Nhạc nắm lấy tay Dư Khiết, nhẹ nhàng lắc lắc: “Chị ơi, sau này em sẽ mua cho chị một căn nhà.”

Dư Khiết không kìm được mà lại xoa đỉnh đầu Dư Nhạc một lần nữa.

Có một em trai ngoan ngoãn ấm áp nghe lời như vậy thì sao cô có thể không thương yêu đây?

Dư Khiết bên này đang đoàn tụ với gia đình Dư Nhạc thì Tống Sĩ Triết bên kia cuối cùng cũng từ nước ngoài trở về.

Anh ta đi đã được một tháng rồi, lúc đi thì chua xót sầu não, lúc về thì háo hức mong chờ.

Anh ta cho rằng tình cảm của mình dành cho Dư Khiết chắc cũng giống như khi còn trẻ, chỉ là niềm vui nhất thời chứ không đại diện cho mục tiêu cả đời.

Nhưng khi ở nước ngoài nghe tin người đàn ông ăn cơm với Dư Khiết đã kết hôn với Lý Tư thì anh ta mới nhận ra mình đã sai.

Dư Khiết chưa bao giờ rung động vì cậu nhóc kia.

Tống Sĩ Triết không chỉ vui vì Dư Khiết không rung động người khác, mà còn buồn vì anh ta cũng ở trong phạm vi không được cô để ý, sau nhiều lần dày vò và rối rắm, cuối cùng anh ta cũng hối hận vì đã ra nước ngoài công tác.

Nếu biết sẽ phải đi lâu như vậy thì anh ta đã không đi!

Anh ta lại chẳng phải là Doãn Tư Thần – người có thể đưa vợ đi công tác.

Nếu có thể đưa vợ đi công tác thì anh ta cũng chẳng lo lắng thế này!

Tống Sĩ Triết vừa trở về nhà thì thấy mẹ mình đang làm bánh trôi nước, Tống Sĩ Triết không khỏi hỏi: “Mẹ, mẹ vì chào đón con về nhà mà đặc biệt chuẩn bị bánh trôi sao?”

Bà Tống trợn mắt liếc xéo con trai một cái, vẻ mặt tràn đầy khinh thường nói: “Đây là gói cho trợ lý Dư. Vài ngày tới con bé sắp phải đi công tác, nói không muốn ăn gì mà chỉ muốn ăn chút bánh trôi. Bây giờ không phải năm mới cũng không có lễ lạc gì, ở bên ngoài không có bánh trôi ngon. Vừa lúc mẹ ở nhà cũng rảnh nên gói một ít gửi qua cho nó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK