Chương 1881
Cao Li thấp giọng nói: “Nếu không phải Hướng Hanh thích cái này thì tớ cũng không có kiên nhẫn ngồi ở đây đâu.”
“Thỉnh thơi chơi một chút cũng không tệ.” Mặc Tử Huyên lười biếng nói: “Đúng là có chút thoải mái, chẳng trách nhiều người thích như vậy. Nếu Hề Hề và Mặc Dung ở đây thì tốt, hai cô gái tài giỏi như họ, lời nói cũng có thể làm thơ, nếu ở đây chắc hẳn sẽ đọc không biết bao nhiêu bài thơ cho mấy người nghe.”
Chu Lập Đức lập tức nói: “Vậy nếu lần sau có cơ hội thì mời họ cùng tời đi.”
“Để sau nói đi.” Mặc Tử Huyên tùy ý đùa nghịch trang sức trong tay nói: “Hai người họ hiện giờ rất bận rộn.”
Chu Lập Đức mỉm cười nói: “Có bận đến đâu cũng phải thả lỏng tinh thần, không thể để bản thân quá mệt mỏi được.”
Mặc Tử Huyên luôn có một loại cảm giác, Chu Lập Đức đặc biệt muốn làm quen những bạn bên cạnh mình, như thể muốn nhanh chóng hòa mình vào cuộc sống của cô ấy.
Không phải là do cô ấy nghĩ nhiều quá rồi chứ?
Dù sao thì cũng đã xa nhau mười mấy năm rồi, hẳn là ai cũng sẽ thay đổi?
Khi Mặc Tử Huyên còn đang trầm tư, Cao Lị lại nói: “Mợ Doãn cũng không phải là người muốn gặp là có thể gặp. Tổng giám đốc Doãn là người hay ghen, hận không thể lúc nào cũng mang theo vợ mình bên cạnh. Nếu có thể gặp tổng giám đốc Doãn vậy thì chắc chắn là sẽ gặp mợ Doãn. Nếu như không gặp được tổng giám đốc thì cũng sẽ không thấy được vợ anh ấy!”
Mặc Tử Huyên nhoẻn miệng cười: “Thật sự đúng là như vậy. Doãn Tư Thần này cũng ghen tuông thái quá rồi.”
Chu Lập Đức nửa thật nửa giả nói: “Thật sự yêu thì mới ghen.”
Khóe miệng đang tươi cười của Mặc Tử Huyên đột nhiên thu lại.
Cao Lị tán đồng gật đầu: “Không sai không sai. Nếu như Hướng Hanh quá thân mật với những người phụ nữ khác tôi cũng sẽ xù lông.”
Hướng Hanh lập tức nói: “Trời cao chứng giám! Từ trước đến nay chỉ có Cao Lị em khiến anh ghen chứ anh đã bao giờ để em ghen đâu?”
Cao Lị cảm thấy mỹ mãn dựa vào lồng ngực bạn trai: “Thế còn được.”
Chu Lập Đức nhìn Mặc Tử Huyên như đang suy tư gì đó, làm bộ vô tình hỏi: “Anh trai và chị dâu em cũng vậy, tuy rằng thỉnh thoảng lại cãi nhau ầm ỹ nhưng vẫn không xa nhau…”
Mặc Tử Huyên đột nhiên đẩy ghế dựa ra, xoay người đi ra ngoài.
Cao Lị khó hiểu hỏi: “Tử Huyên làm sao vậy?”
Hướng Hanh cũng nói: “Có phải vừa rồi chúng ta nói cái gì không nên nói không?”
Chu Lập Đức lập tức đứng dậy, nói với những người khác: “Xin lỗi, tôi có chút việc, hôm nay không tiếp được, để hôm khác bù lỗi với mọi người.”
Nói rồi, Chu Lập Đức lập tức xoay người đuổi theo Mặc Tử Huyên.
“Tử Huyên! Có phải tôi nói gì sai khiến em tức giận không?” Chu Lập Đức kéo tay Mặc Tử Huyên lại.
Bước chân Mặc Tử Huyên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chu Lập Đức nói: “Chu Lập Đức, anh đừng có mà ngấm ngầm hại người.”
“Tôi không có…”
“Chu Lập Đức, tôi không phải kẻ ngốc! Ý tứ của anh rõ ràng là nhằm vào chuyện của tôi và Cảnh Dung, nói như vậy mấy chuyện hỗn loạn nhà tôi chắc chắn anh cũng nghe được không ít. Cho dù tôi và Cảnh Dung có không đi được tới cuối cùng thì cũng không cần anh phải khiêu khích!” Ánh mắt Mặc Tử Huyên sắc bén nhìn về phía Chu Lập Đức: “Tất cả những kẻ xem tôi là kẻ ngốc cuối cùng đều biến thành kẻ ngốc mà thôi! Chu Lập Đức, đừng có mà ép tôi ra tay với anh!”