Chương 1703
“Tôi vẫn chưa hỏi dì, xem rốt cuộc Dư Nhạc mắc bệnh gì?” Dư Khiết mở miệng hỏi.
“Bệnh tim bẩm sinh và bệnh hen suyễn.” Mẹ kế trả lời: “Bác sĩ nói, trừ khi làm phẫu thuật nối mạch, nếu không chỉ sợ nó sẽ không sống được quá 35 tuổi. Nhưng phẫu thuật nối mạch máu tim, không thể thực hiện được ở thành phố N, bởi vì tình hình bệnh của Dư Nhạc rất phức tạp, cần được gửi lên bệnh viện lớn, chi phí phẫu thuật và chi phí vật liệu cộng lại cũng khoảng hơn một triệu tệ. Nhà chúng ta lấy đâu ra số tiền đó chứ? Bây giờ chỉ có thể tiếp tục trị liệu, duy trì được ngày nào hay ngày đấy.”
Khóe mắt Dư Khiết khẽ run lên.
“Bác sĩ nói, phẫu thuật càng sớm thì càng tốt. Nhưng… à, dì không phải có ý phàn nàn vay tiền con, ba con đã căn dặn dì rồi. Ông ấy nói rằng con sống cũng không dễ dàng gì, kêu dì không được nói với con. Nhưng trong lòng dì cũng khổ sở, cũng khó chịu. Dì chỉ có mình đứa con là Dư Nhạc, cả đời này cũng sẽ không có đứa con nào khác nữa. Nếu Dư Nhạc có chuyện không hay… vậy sau này dì làm sao mà sống tiếp được đây?” Lời của mẹ kế, nặng nề rơi xuống trong lòng Dư Khiết.
Dư Khiết thậm chí không có chút dũng khí nào nữa, cô quay người chạy đi.
Mẹ kế nhìn Dư Khiết rời đi, thở dài một tiếng, lau nước mắt rồi trở lại phòng bệnh.
Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của con trai, bà miễn cưỡng cười: “Dư Nhạc, con rất thích chị sao?”
“Rất thích.” Ánh mắt Dư Nhạc sáng ngời, rất đáng yêu: “Chị rất xinh đẹp, chị rất giỏi.”
Mẹ kế chua xót, giơ tay sờ đầu con trai minh, dịu dàng nói: “Dư Nhạc tương lai cũng học thật giỏi, giống như chị, thi vào một trường đại học tốt, làm một người xuất sắc, có được không?”
“Vâng.” Dư Nhạc vui vẻ trả lời.
Dư Khiết chật vật lái xe về nhà, cô không có tâm trạng thay quần áo, liền trực tiếp ngã xuống giường. Trong ánh mắt cô như phảng phất hình ảnh lúc cô 18, bố mẹ quyết định chia tay nhau trước mặt cô. Rồi lại có ánh mắt lấp lánh của Dư Nhạc khi nhìn cô, tràn ngập sự sùng bái.
Hai hình ảnh này cứ thay phiên nhau xuất hiện qua lại trước mắt cô. Dư Khiết khó chịu lấy gối che mặt mình lại.
Cuối cùng, Dư Khiết chán nản để gối sang một bên.
Bỏ đi, nếu đã không thể hiểu được, vậy thì đợi đến khi nào hiểu được hẵng nói tiếp.
Dù sao cô cũng có thời gian để nghĩ.
Sáng hôm sau.
Khi Dư Khiết tỉnh dậy thì phát hiện Lý Tư đã thức dậy, sửa soạn rồi ngồi trên ghế sô pha, dường như là đang đợi Dư Khiết.
“Cô có chuyện nói với tôi sao?” Dư Khiết đeo đồng hồ lên tay, thuận miệng hỏi: “Cô đang đợi tôi sao?”
Lý Tư nâng cằm lên nhìn về phía Dư Khiết: “Anh Tử Hân kêu cô phụ trách giúp tôi xem mắt, cô không phải đã quên mất chuyện quan trọng này rồi đấy chứ?”
Động tác đeo đồng hồ dừng lại.
Dư Khiết không dám tin nhìn về phía Lý Tư.
Lý Tư trước đó, luôn thích trang điểm kiểu thiếu nữ, thích đánh mắt màu hồng hoặc màu cam đất, son dưỡng môi màu anh đào.
Lý Tư hôm nay lại đổi màu mắt và màu môi thành màu đỏ thẫm.
Dường như cô từ một cô gái trẻ biến thành một người phụ nữ trưởng thành.
Xem ra, chuyện đó là một cuộc đả kích lớn hơn bình thường đối với Lý Tư.
Dư Khiết thu hồi ánh mắt, nói: “Tôi sẽ báo lại với tổng giám đốc Mặc.”
Lý Tư đứng lên, nói với Dư Khiết: “Cô có trách nhiệm gả tôi đi. Dư Khiết, cô cẩn thận chút đi.”