Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Chương 1946

Công ty trò chơi này là vào năm Doãn Nhất Nặc mười tám tuổi rảnh rỗi buồn chán quá nên mở ra, là dùng tiền mừng tuổi năm đó của cô ấy. Kết quả là những trò chơi được phát triển lên đều là để cho chính mình chơi, không phải để đưa ra thị trường kiếm lãi.

Cho nên cô ấy chơi chán xong liền vứt qua một bên không quản.

Hiện tại trên cơ bản là công ty trò chơi này xem như đang để không đó. Mỗi năm còn phải chi ra một số tiền lớn để duy trì. Thân là trợ lý trưởng của Doãn Nhất Nặc, Mễ Tiểu Anh đương nhiên là sẽ không ngồi nhìn công ty con làm liên lụy đến trụ sở chính như vậy được. Cho nên cô ta đã thuyết phục Doãn Nhất Nặc bán đứt công ty trò chơi này đi.

Doãn Nhất Nặc sớm đã ném cái công ty trò chơi này ra sau não, nghe Mễ Tiểu Anh nói muốn đem đi xử lý thì tức khắc không nói hai lời đồng ý luôn.

Đây là nét bút lớn đầu tiên của Mễ Tiểu Anh trong việc thanh lý sản nghiệp do Doãn Nhất Nặc đứng tên sau khi về nước. Đường Đức đương nhiên cũng nhận được tin tức này.

Cho nên anh ta đã tung ra miếng mồi này, không tin Mễ Tiểu Anh sẽ không cắn câu.

Quả nhiên, Mễ Tiểu Anh mỉm cười nói: “Nếu Đường tiên sinh đã có hứng thú với công ty trò chơi này, vậy thì chúng ta quả thật có thể hẹn nhau nói chuyện. Như vậy đi, Đường tiên sinh hãy chuẩn bị một nhóm người, tôi bên này cũng sẽ sắp xếp một nhóm, sau đó người hai bên sẽ tiến hành thương lượng với nhau. Đường tiên sinh thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy vẫn là trợ lý Mễ tự mình tham dự thì tốt hơn. Dù sao thì đây cũng là ngọn lửa đầu tiên sau khi về nước, đốt được rồi, ở trước mặt phu nhân nhà họ Doãn cũng sẽ có chút ánh sáng không đúng sao?” Đường Đức năm nay hai mươi tám tuổi, là một người đàn ông trưởng thành, tất nhiên hiểu được làm thế nào để đi công thành chiếm đất.

Mễ Tiểu Anh tuy rằng hiểu rõ suy nghĩ của Đường Đức, nhưng lời Đường Đức nói cũng không sai.

Đây là lần đầu tiên cô ta xử lý sản nghiệp do Doãn Nhất Nặc đứng tên, quả thật là phải làm cho hoàn hảo mới tốt.

“Được, vậy thì ngày mốt.” Mễ Tiểu Anh gật đầu, đáp ứng cuộc hẹn của Đường Đức: “Tạm biệt.”

Mễ Tiểu Anh bước nhanh đuổi kịp bước chân của Doãn Nhất Nặc rồi cùng nhau rời khỏi biệt thự.

Đường Đức nhìn bóng lưng của Mễ Tiểu Anh, nở một nụ cười chắc thắng.

Sau khi Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh rời đi không lâu, Doãn Ngự Hàm cũng chuẩn bị rời khỏi.

Tại bãi đổ xe, có một người đang đứng trước xe của Doãn Ngự Hàm.

“Ai?” Khuê Sinh lập tức kêu lên: “Ai đang ở đằng đó?”

Doãn Ngự Hàm nhíu mắt lại, dưới cái bóng lờ mờ, là hình bóng của một cô gái.

Lúc này, Khương Hữu bước ra từ trong cái bóng, đi thẳng tới luôn trước mặt Doãn Ngự Hàm mới dừng lại.

“Doãn Ngự Hàm, vì sao ở tiệc rượu anh không để ý đến tôi?” Khương Hữu ấm ức nhìn Doãn Ngự Hàm.

Cô ta từ nhỏ đã là một người đẹp. Từ nhà trẻ đến đại học đều được sống trong lời tâng bốc của những người xung quanh.

Không biết bao nhiêu cậu ấm đã quỳ xuống trước mặt cô ta, cầu cô ta nhìn một cái.

Nhưng vì sao tối hôm nay, Doãn Ngự Hàm từ đầu tới cuối đều không nhìn cô ta đến một cái.

Cô ta không phục.

Cô ta muốn hỏi cho rõ ràng.

“Cô là ai?” Doãn Ngự Hàm nhìn cô gái trước mắt, nhướng mày.

Khương Hữu dường như nghe được một chuyện cười động trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK