Chương 2240
Mà loại cảm giác đó giống như mưa rào chảy vào trái tim Tống Văn Kỳ. Anh ta đột nhiên cảm thấy giây phút này Trầm Mặc Ca giống như một nữ thần chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể động vào được.
Không biết tâm lí đột nhiên thay đổi như thế nào mà Tống Văn Kỳ rút tiền ra đặt trên bàn. Tuy rằng anh ta còn rất nhiều điều nghi ngờ và tò mò về Trầm Mặc Ca, nhưng mà giây phút này đây anh ta chỉ muốn trở thành một người có thể yên lặng ở bên cạnh cô.
Tuy rằng Tống Văn Kỳ cảm thấy rất không cam tâm khi bước chân ra quán cafe, nhưng anh ta vẫn gọi điện thoại cho Diệp Nam Huyền.
Lúc Diệp Nam Huyền nhìn thấy điện thoại của Tống Văn Kỳ thì anh hơi cau mày lại, nhưng mà cuối cùng vẫn lựa chọn nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Catherine đang ở quán cafe ở đối diện bệnh viện, anh mau tới dẫn cô ấy đi đi. Bây giờ tôi có chuyện nên phải rời đi cho nên không thể đưa cô ấy về bệnh viện được.”
“Tống Văn Kỳ, anh đưa cô ấy đi xong bây giờ lại để cô ấy ở lại rồi rời đi! Anh có biết bây giờ cô ấy đang rất nguy hiểm không? Cô ấy…”
“Anh có tới không? Không tới thì tôi đi đây.”
Tống Văn Kỳ không muốn nghe những lời giáo huấn từ Diệp Nam Huyền.
Anh ta cảm thấy não mình chắc là bị ngập nước cho cho nên mới gọi điện thoại cho Diệp Nam Huyền. Đây chẳng phải là tặng cơ hội cho Diệp Nam Huyền sao?
Nhưng mà khi nhìn thấy Trầm Mặc Ca vẫn đang gọi điện thoại thì trong lòng Tống Văn Kỳ cảm thấy hơi khó chịu.
Diệp Nam Huyền hơi do dự một chú nhưng mà cuối cùng vẫn xoay người rời đi. Anh sai người ở lại đợi tin tức của thím Trương, còn bản thân mình lấy tốc độ nhanh chóng nhất đi tới quán cafe.
Sau khi Tống Văn Kỳ nhìn thấy Diệp Nam Huyền tới cũng không thèm chào hỏi gì đã lập tức ngồi lên xe và rời đi.
Diệp Nam Huyền bực tức xoay người đi tìm Trầm Mặc Ca, thì nhìn thấy cô đang ở dưới ánh nắng mặt trời gọi điện thoại. Ở giữa lông mày của cô là sự ấm áp dịu dàng mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nhìn thấy. Loại dịu dàng đó không giống khi ở với Trầm Tử An, tựa như nó mang theo một chút đau lòng và thương xót.
Cô ấy đang gọi điện thoại cho ai vậy?
Ai có thể khiến cho cô ấy lo lắng như vậy?
Diệp Nam Huyền đột nhiên phát hiện ra bản thân mình không hề biết gì về năm năm này của Trầm Mặc Ca.
Anh thực sự rất muốn biết đối phương kia là ai, nhưng mà anh lại giống như Tống Văn Kỳ, anh không nỡ phá vỡ bầu không khí này.
Tuy rằng Trầm Mặc Ca rất đau lòng, ở khóe mắt còn có nước mắt, nhưng mà trông cô rất dịu dàng ấm áp khiến cho người khác không rời ánh mắt đi được. Loại hơi thở đó rất xa lạ với Diệp Nam Huyền nhưng cũng khiến anh không nỡ phá vỡ nó.
Lúc này đây Trầm Mặc Ca giống như đang ở trong mơ khiến anh có cảm giác không thể nắm giữ được cô.
Dưới đáy lòng Diệp Nam Huyền xuất hiện sự hoảng loạn, anh rất muốn bước lên phía trước nhưng cuối cũng cùng dừng bước lại đứng ở cửa quán cafe yên lặng chờ đợi cô.