Chương 2156
Sau khi tỉnh lại, Minh Hâm không khỏi cười khổ. Mình đúng là điên mất rồi, sao lại có thể nằm mơ một giấc mơ như vậy chứ!
Thực tế người ta là cô chủ của nhà họ Doãn, làm sao mà có thể nhìn đến cậu ta được?
Ngay lúc này, Tiểu Cát đi đến gõ cửa: “Này? Cậu làm sao thế này? Hai mắt sưng to lên như hai quả đào luôn rồi kìa.”
“Không, không có gì đâu.” Minh Hâm che mặt mình lại: “Đêm hôm qua tôi nằm mơ đến mẹ của mình, tôi thấy nhớ bà ấy thôi.”
Tiểu Cát nghe vậy thì hiểu ra, gật đầu: “Hóa ra là như vậy hả. Nghĩ kĩ lại thì đúng là lâu rồi cậu chưa có về nhà gặp dì rồi, thảo nào lại nằm mơ thấy bà ấy.”
Nghe thấy Tiểu Cát nói như vậy, trong lòng của Minh Hâm lại càng trở nên bất an hơn.
“Được rồi, được rồi mà, xem xét thời gian rồi trở về là được, sao lại khóc đến như thế này chứ?” Tiểu Cát nắm lấy bả vai của Minh Hâm, thấp giọng nói: “Chuyện tối hôm qua tôi nói cho cậu nghe, cậu còn nhớ rõ không đấy?”
“Chuyện gì cơ?” Minh Hâm không phản ứng gì cả.
“Chuyện mà để cho cậu đi tiếp xúc với cái tên tiểu bạch kiểm nhà họ Doãn kia ấy hả! Tôi nói này, rốt cuộc là cậu có phải là anh em của tôi không thế! Hạnh phúc của tôi và cô Mễ đều dựa vào cậu cả đấy nhé!” Tiểu Cát nghiêm túc nói: “Chờ người anh em đây thành công rồi, tuyệt đối sẽ không quên đem cái tốt cho cậu đâu! Đến lúc đó, có tôi làm chỗ dựa cho cậu rồi tổng giám đốc Tần kia cũng không dám xúc phạm cậu như thế này nữa!”
Minh Hâm nghe mà đau hết cả đầu: “Tôi không thể làm được, tôi không thể làm được đâu.”
“Có cái gì mà không làm được chứ! Cậu phải đi! Chuyện này đã quyết như thế rồi! Không được phép đổi ý đâu!” Tiểu Cát nói một lúc rồi kéo Minh Hâm đi ra ngoài: “Đi một chút đi, đi ra ngoài ăn cơm nào.”
Minh Hâm bị Tiểu Cát kéo đến nhà ăn, nhìn thấy Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh cũng đang chuẩn bị dùng bữa ở nhà ăn. Minh Hâm lại nhớ đến cảnh cẩu huyết mà mình mơ thấy đêm qua liền không dám nhìn Doãn Nhất Nặc.
Ánh mắt cứ trốn trốn tránh tránh, không dám nhìn Doãn Nhất Nặc.
Tối hôm qua Doãn Nhất Nặc cũng được Mễ Tiểu Anh khai sáng cho, nhưng muốn thực hành thử, liền chào hỏi thoải mái với Minh Hâm và Tiểu Cát: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Tiểu Cát đẩy Minh Hâm sang bên cạnh Doãn Nhất Nặc một chút, còn mình lại tỏ ra chân chó ngồi bên người Mễ Tiểu Anh, làm đủ kiểu lấy lòng: “Tối hôm qua chị Tiểu Mễ ngủ có ngon không? Thay đổi hoàn cảnh như thế có ngủ được không? Chị Tiểu Mễ đã quen ngủ trên giường lớn sang trọng như vậy, giờ lại chỉ ngủ trên tấm ván gỗ giường đơn giản như vậy có ngủ nổi không? Nếu tối hôm qua chị ngủ không ngon thì ăn một chút rồi lại lên ngủ một lát nữa đi, dù sao thì việc ở đây còn có em và Minh Hâm làm rồi!”
Nghe những lời kia của Tiểu Cát khiến cho Doãn Nhất Nặc suýt nữa thì cười ngã ngửa ra.
Trời ạ, thấy qua nhiều kiểu lấy lòng rồi mà chưa thấy kiểu lấy lòng nào như thế này cả.
Đây là trực tiếp quá rồi nhỉ?
Vẻ mặt của Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ, nói: “Không có chuyện như vậy đâu, xuất thân của tôi cũng là con nhà nghèo thôi mà, không có thói quen ngủ như vừa nói đâu.”
“Chị Tiểu Mễ lại cứ nói đùa! Bằng ấy của cải mà còn gọi là con nhà nghèo, thì em đây như này chắc là con của nô lệ xã hội mất thôi!” Tiểu Cát nghĩ rằng Mễ Tiểu Anh đang nói đùa với cậu ta, cười ha ha, nói: “Chị Tiểu Mễ thật tốt bụng đó, sợ em và Minh Hâm tự ti nên còn cố ý hạ thấp bản thân mình xuống!”
Lúc này, điện thoại của Mễ Tiểu Anh vang lên.
Mễ Tiểu Anh vừa nhìn thấy dãy số kia thì sắc mặt hơi thay đổi, sau đó lập tức trở về như bình thường, cầm điện thoại lên rồi nói với Doãn Nhất Nặc: “Mọi người cứ ăn trước đi nhé, chị đi nghe điện thoại đã.”