Chương 2270
Cô ta không phải là một bông hoa nhỏ trong trắng.
Doãn Ngự Hàm tinh ý nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Mễ Tiểu Anh.
Đáy lòng lập tức thả lỏng.
Anh không cho người điều tra những chuyện làm thay đổi cảm xúc của Mễ Tiểu Anh, dường như đã làm đúng rồi.
Tiểu Anh không phải là đóa hoa hải đường yếu đuối nhu nhược như vẻ bề ngoài. Cô có dáng trông nhỏ bé, yếu đuối nhưng thực chất lại rất độc đoán.
Nếu chọc cô tức giận thì cũng không dễ dỗ dành lắm đâu.
Bây giờ có vẻ như vấn đề của cô đã được giải quyết hoàn toàn rồi.
Không cần biết lý do là gì, chỉ cần cô không tiếp tục nhắc đến chuyện chia tay là được.
Chỉ cần nhìn vào kết quả, không cần quan tâm quá trình.
“Chờ anh trở lại.” Doãn Ngự Hàm nắm chặt tay của Mễ Tiểu Anh, lưu luyến nói: “Anh thật muốn dẫn em đi cùng.”
Mễ Tiểu Anh chỉ vào một đám người ở đằng kia rồi nói: “Anh cảm thấy bây giờ em có thể bỏ đi?”
“Sớm muộn gì em cũng ở bên cạnh anh.” Doãn Ngự Hàm nói một cách mơ hồ: “Cũng giống như bố mẹ anh vậy! Hiện tại bố anh đi bất cứ nơi đâu cũng phải dẫn mẹ anh theo, tương lai anh cũng sẽ giống vậy.”
Ánh mắt Mễ Tiểu Anh long lanh như nước, mềm mại không nói nên lời.
Lời tâm tình kiểu này là dễ chịu nhất.
“Dạ.” Mễ Tiểu Anh khẽ “dạ”, xem như đồng ý với lời hứa trọn đời.
Doãn Ngự Hàm vui mừng khôn xiết, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, ôm lấy Mễ Tiểu Anh, hôn thật mạnh lên đỉnh đầu cô: “Tiểu Anh, đợi lo liệu xong chuyện của công ty, chúng ta kết hôn đi!”
Mễ Tiểu Anh giơ tay ôm eo Doãn Ngự Hàm, nở nụ cười rạng rỡ: “Em nghe theo sắp xếp của bà chủ.”
“Yên tâm đi! Mẹ anh rất thích em, đã sớm muốn cưới em vào nhà rồi. Em chính là tác phẩm đáng tự hào nhất mà mẹ đã dạy dỗ!” Doãn Ngự Hàm càng ngày càng ôm chặt hơn: “Tiểu Anh, anh sẽ không để em hối hận đâu!”
“Em biết rồi.” Trái tim của Mễ Tiểu Anh rất ngọt ngào.
Quả nhiên sự lựa chọn của cô là chính xác.
Chỉ sau khi giải quyết triệt để mối nguy hiểm tiềm ẩn của người cha cặn bã, cômới có thể ở bên cạnh Doãn Ngự Hàm mà không cần phải phân tâm về bất cứ chuyện gì.
Cô không thích bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào.
Cô cũng không cho phép xuất hiện bất kỳ quả bom hẹn giờ nào.
Hai người dán dính vào nhau nói chuyện hồi lâu rồi mới miễn cưỡng tách ra.
Khi Mễ Tiểu Anh quay trở lại bờ ruộng thì nhìn thấy đám người đang mỉm cười với mình.
Mễ Tiểu Anh biết họ đang cười cái gì, nhưng cô cũng không ngại ngùng, chỉ nói: “Sau này nếu các người khiêu khích Ngự Hàm, đừng đến tìm chị cầu xin đấy!”
“Chị Tiểu Anh, tụi em sai rồi! Tụi em không cười chị nữa đâu!” Doãn Ngự Trinh ngốc nghếch đến tỏa nắng, buột miệng nói ra.
Mặc Ngôn mang một bộ biểu cảm không đành lòng nhìn thẳng.
Tại sao họ lại có một người bạn ngu ngốc Doãn Ngự Trinh vậy chứ!
Cảnh Thiếu Hoài và Thượng Tiểu Cẩn cũng lộ vẻ mặt bất lực.