Chương 1327
Ở thời điểm đó, 50000 nhân dân tệ không phải là số tiền nhỏ.
Hồi đó, thu nhập bình quân đầu người hàng năm chỉ là 20.000 nhân dân tệ, có người còn chỉ có thu nhập chưa tới 5000 nhân dân tệ, 50000 nhân dân tệ, là số tiền lớn xấp xỉ ba lần tổng thu nhập bình quân của một gia đình.
50000 nhân dân tệ này đủ cho bọn họ trang trải học phí trong bốn năm đại học rồi.
Bởi vì số tiền bị mất quá lớn, sau khi Mộc Nhược Na báo cảnh sát, cảnh sát đã tới ngay lập tức, hợp tác với tổ bảo vệ của trường bắt đầu điều tra và thu thập chứng cứ.
“Số tiền lớn đến vậy, tại sao em lại để trong tủ đồ?” Người của tổ bảo vệ trường học hỏi Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na cố giả vờ làm ra vẻ cực kỳ hối hận: “Số tiền này là tiền lương của nhân viên trong công ty em thực tập, tối hôm nay em sẽ phải đến công ty, giao tiền cho quản lý. Thế nên em mang tiền về trường học, định chờ sau khi hết tiết sẽ qua công ty đưa tiền. Nào biết được, mới để ở đó hai tiếng đồng hồ, đã không thấy tăm hơi đâu rồi! Đồng chí cảnh sát, xin anh hãy tìm số tiền này về giúp em, đây là tiền lương của mười mấy nhân viên! Bọn họ đều là người bình thường, sống qua ngày bằng số tiền lương ít ỏi này!”
Cảnh sát nghe thấy vậy, nghiêm túc hỏi: “Vậy em có hoài nghi ai không?”
Ngay khi cảnh sát vừa nói ra câu này, Tôn Nghiên đứng trong phòng ký túc xá đã lập tức dựng đứng lỗ tai lên, trái tim vô hình đập tình thịch không dứt.
Hôm nay lúc cô ta cạy tủ, cô ta không phát hiện ra 50000 nào cả!
Cô ta chỉ thuận tay trộm thỏi môi son Armani, chứ không trộm tiền!
Chẳng lẽ, còn có người khác đi vào trộm đồ?
Hay nói là, Mộc Nhược Na không bị mất 50000 đồng, là bản thân cô ta đang tự biên tự diễn?
50000 đồng đấy!
Đây là số tiền rất lớn!
Ngay khi Tôn Nghiên suy nghĩ lung tung, Mộc Nhược Na đột nhiên nói: “Chuyện này, em cũng không tiện nói. À, đúng rồi, tự dưng em nhớ ra một chuyện. Dạo này em phát hiện ra, không hiểu sao mỹ phẩm của mình cứ không cánh mà bay, mới đầu em cứ nghĩ mình nhớ nhầm chỗ để, nên đã mua lại thứ khác. Nhưng sau đó em phát hiện ra, cứ cách ba đến năm ngày em lại bị mất một thứ khác. Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, các anh có thể kiểm tra dấu vân tay trên tủ đồ của em không? Nếu ngoài dấu vân tay của em trên tủ đồ của em ra, còn có dấu vân tay khác, có phải đó là của tên trộm để lại?”
“Có thể, tôi sẽ sắp xếp người đi thu thập chứng cứ.” Cảnh sát gật đầu đáp lại.
Lạch cạch!
Cái ly trong tay Tôn Nghiên lập tức rơi xuống trên mặt đất, văng lên tiếng động lớn.
Chu Hiểu Lượng bị dọa sợ hết hồn, nói: “Tôn Nghiên cậu bị sao vậy? Sao sắc mặt của cậu khó coi vậy?”
Sắc mặt của Tôn Nghiên đã tái xanh lại.
Thế nhưng vết mẩn đỏ rậm rạp chằng chịt trên mặt cô ta càng ngày càng nhiều.
Sau khi trộm thứ gọi là thuốc trang điểm mà Mộc Nhược Na mua về kia, làn da của Tôn Nghiên không những không chuyển biến tốt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, bây giờ đã bắt đầu chảy mủ thối rữa.
Tuy nhiên, lúc này cô ta đã không để ý tới khuôn mặt của mình nữa.
Cô ta chỉ lo lắng một chuyện.
Nếu cảnh sát muốn lục soát ở trong phòng ký túc xá, vậy có phải số mỹ phẩm cô ta trộm được, sẽ bị phát hiện hay không?
Tôn Nghiên dường như là mở miệng thét chói tai: “Cậu đây là ý gì? Cậu đang hoài nghi bạn cùng phòng chúng tôi trộm tiền của cậu sao?”