Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2201

“Tôi chính là cảm thấy một cậu bé có trái tim ngây thơ, tinh khiết như ngọc, bị hủy đi như vậy thật quá đáng tiếc.” Doãn Nhất Nặc nói rằng: “Đứa trẻ đó thật hiểu chuyện, ở ngay sát vách vẫn thật biết điều. Không phiền cho cậu ấy một nơi nương thân.”

“Vậy chị không có nảy sinh tình cảm đối với cậu ta đúng không?” Cảnh Thiếu Hoài hỏi.

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Doãn Nhất Nặc vung nắm đấm: “Tôi là một người háo sắc như vậy sao?”

Mễ Tiểu Anh nói: “Yên tâm, Nhất Nặc có chị giám sát, cô ấy không dám háo sắc đâu.”

Cảnh Thiếu Hoài cười ha ha: “Đúng vậy, anh Cố Miểu cũng đã nói, có chị Tiểu Anh ở đây, anh ấy yên tâm nhất.”

Doãn Nhất Nặc trợn trắng mắt nhìn Cảnh Thiếu Hoài.

Cảnh Thiếu Hoài lại hỏi: “Cái tên Tiểu Cát kia đâu? Này anh Nặc, chị đây là thành tâm cho anh Ngự Hàm thêm một trở ngại hay sao!”

Doãn Nhất Nặc cười hì hì nói: “Cậu không cảm thấy rất thú vị sao? Thằng bé kia vẫn cho rằng tôi là tiểu bạch kiểm của Tiểu Anh! À, đúng rồi, nếu cậu vào đây ở, đoán rằng cậu ta cũng cho rằng cậu là tiểu bạch kiểm mà Tiểu Anh bao nuôi! Ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất thôi rồi! Còn với anh của tôi, nếu anh ấy bị một tên tiểu nam sinh đánh bại, vậy là đáng đời anh ấy thôi.”

Nhìn dáng vẻ Doãn Nhất Nặc có chút hả hê, Cảnh Thiếu Hoài và Mễ Tiểu Anh đều không nói lên lời.

“Này, Thiệu Hoài, phải diễn kịch cho tốt, đừng diễn hỏng nhé!” Doãn Nhất Nặc còn không quên căn dặn cậu ta: “Tôi rất mong chờ biểu cảm anh tôi trở về liền biết hết tất cả mọi chuyện, ha ha ha ha ha ha ha!”

Quả nhiên, loại chuyện hãm hại anh trai như vậy, Doãn Nhất Nặc am hiểu nhất rồi.

Đã nhiều năm như vậy, đam mê này vẫn chưa bỏ được.

Cảnh Thiếu Hoài cũng là một cao thủ không sợ phiền phức, nghe thấy Doãn Nhất Nặc nói như vậy, vô cùng sảng khoái đáp ứng: “Được rồi, em cam đoan kỹ xảo của em nhất định sẽ qua cửa! Hì hì hì hì, kỳ thực em cũng rất muốn biết biểu cảm của anh ấy sau khi trở về liền biết chuyện, ha ha ha ha ha ha!”

Vì vậy, Doãn Nhất Nặc cùng Cảnh Thiếu Hoài cấu kết với nhau thành hiệp nghị làm việc xấu.

Mễ Tiểu Anh thời dài một hơi.

Cô ấy là đã tạo nghiệp gì vậy chứ?

Tại sao lại có một cấp trên như vậy!

“Thật ra, nếu như người đàn ông gọi là Tiểu Cát kia không có tâm tư như vậy, chúng ta quả thực cũng không dễ lừa người.” Cảnh Thiếu Hoài buông tay: “Nhưng ai bảo anh ta có ý nghĩ này chứ? Nếu có suy nghĩ đào góc tường của nhà anh Ngự Hàm, vậy bị chúng ta chỉnh đốn cũng chẳng trách được ai?”

Mễ Tiểu Anh nói: “Hai người các người! Thực sự là xem náo nhiệt mà không sợ chuyện lớn! Nếu chân tướng bại lộ, hai đứa nhỏ này sợ rằng cũng hoài nghi cuộc sống.”

“Con người mà, chính là phải tiếp nhận nhiều đòn hiểm của xã hội mới có thể trưởng thành.” Cảnh Thiếu Hoài thản nhiên nói: “Đây cũng là một bài học cho bọn hắn.”

Doãn Nhất Nặc cùng Cảnh Thiếu Hoài vỗ tay hoan nghênh, đạt được một ước định.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa phòng.

Không đợi Mễ Tiểu Anh mở miệng, Cảnh Thiếu Hoài đã nhảy dựng lên: “Để em đi gặp cậu ta!”

Nói xong, chạy như bay đi mở cửa.

Cửa phòng vừa mở ra, quả nhiên là cái tên Tiểu Cát kia đứng ở ngoài cửa, bộ dạng hiền lành mang theo một cái thùng giữ ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK