Chương 1038
Doãn Tư Thần thấp giọng đáp: “Nhất định anh ta giấu rất nhiều đồ tốt trong ngọn núi này. Công trình này của anh ta đương nhiên không phải ngày một ngày hai mà xong được. Nếu anh đoán không sai, ngọn núi này vốn dĩ thuộc về người khác, hắn chiếm đoạt tài sản của người khác, rồi biến nó thành của riêng.”
Mặc Tử Hân tỏ ra đồng tình: “Xét từ mặt công sự, công trình này đều có vết tích của 10 năm trước. Nhất Nhiễm có khả năng đã dùng thủ đoạn nào đó, chiếm đoạt lấy đỉnh núi này. Còn có đám người chịu trách nhiệm tuần tra, cũng không phải bảo vệ của công ty bảo an chính thức nào, đều là kẻ làm thuê, không đáng lo ngại.”
Chính vì như vậy, bọn họ mới có thể dễ dàng dọn sạch đám người đó mà đi lên.
Sau khi hạ cầu treo xuống, tất cả đều dễ dàng đi lên sườn núi.
Thuộc hạ đi trước đếm xong liền quay lại báo cáo: “Tổng giám đốc Doãn, tổng cộng có 23 người bị đưa đi, trong đó có 20 vệ sĩ và 3 đầu bếp.”
“Tiếp tục đi vào trong, cẩn thận một chút.” Doãn Tư Thần dặn dò.
Người kia gật đầu rồi lại âm thầm đi vào trong núi lần nữa.
Mặc Tử Hân cười như không nhìn Doãn Tư Thần: “Xem ra Tiêu Hằng đã thay anh đào tạo được không ít nhân tài.”
“Như nhau cả thôi.” Doãn Tư Thần trả lời: “Đội quân mà Tổng giám đốc Mặc âm thầm huấn luyện cũng không kém.”
Tưởng Dật Hải lúc này đột nhiên im lặng bất thường.
Anh ta bị đánh thức trên đường đến đây.
Khi biết Vân Mạc Dung đang ở trên ngọn núi này, anh ta dường như trong chốc lát trưởng thành hơn, không còn mất kiểm soát như lúc trước nữa.
Nhưng sự kiên định trong mắt anh ta ngày càng hiện rõ.
Vì chăm sóc Cố Hề Hề nên tốc độ của mọi người đều chậm lại.
Đương nhiên cũng vẫn kịp thời.
Rạng sáng mới là lúc khả năng cảnh giác của con người thấp nhất.
Tất cả đều đi thành hàng thành lối lên trên.
Một đường núi quanh co mà đi lên.
Tất cả đều chọn đi bộ thay vì lái xe lên. Chỉ là vì bọn họ không muốn bị lộ.
Cố Hề Hề vẫn luôn cắn răng chịu đựng, không than mệt, không kêu khổ, cũng không nhắc đến việc dừng chân nghỉ ngơi, chỉ im lặng trèo lên trên.
Tuy nhiên, Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân vẫn để ý tới cô mà đi chậm lại, để Cố Hề Hề có thể theo kịp bọn họ.
Chẳng bao lâu sau, mấy người bọn họ đã lên đến đỉnh núi.
Nhưng họ không vội vàng lao lên phía trước mà cho người đi trước xem xét tình hình.
Mấy người phía trước thân thủ nhanh nhẹn, vụt qua rừng cây giống như những con vượn nhẹ nhàng đáp xuống cành cây, không hề vội vã mà tiến lại gần đỉnh núi.
Bên tai Doãn Tư Thần truyền đến tiếng báo cáo của người phía trước: “Trên đỉnh núi đều đã bị đào hết, chỉ có một cây cầu treo có thể đi được. Người của chúng ta có thể đi qua mà không cần cầu treo nhưng dễ đánh động đến người khác.”
“Từ từ đã.” Doãn Tư Thần lập tức ra lệnh: “Thử xem có thể đi qua cầu treo không.”