Chương 1039
“Cầu treo có 4 người canh gác, bọn họ có lẽ đều là thay phiên nhau trực cho nên không có ai nghỉ ngơi ở đó cả.”
Doãn Tư Thần cau mày nhìn Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân lập tức phân tích: “Chúng ta có thể tấn công bọn họ, nhưng chỉ sợ Nhất Nhiễm sẽ làm hại Nặc Nặc.”
Tưởng Dật Hải lên tiếng: “Không được! Nhất Nhiễm sẽ cưỡng ép Nặc Nặc. Tôi sẽ một mình qua đó.”
Cố Hề Hề liền ngăn anh ta lại, nói: “Không được, anh thậm chí còn không thể tiếp cận bọn chúng! Chi bằng để những người chuyên nghiệp tiếp cận bọn chúng thì tốt hơn.”
Doãn Tư Thần gật đầu đồng tình: “Không được manh động! Trước tiên cứ để 1 người đi qua xem sao.”
Tưởng Dật Hải mím môi, miễn cưỡng gật đầu.
Doãn Tư Thần lập tức ra lệnh, Cố Hề Hề nhìn từ trong ống nhòm hồng ngoại thấy một người đang âm thầm nhảy ra khỏi rừng cây, chuẩn bị sẵn dây cáp thép rồi lặng lẽ định trèo qua.
Đúng lúc này, tất cả đều chú ý trên đầu có một luồng gió thổi qua, tiếp theo là tiếng trực thăng truyền đến.
Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân cùng lúc thay đổi sắc mặt, đồng thanh kêu lên: “Chết tiệt!”
Tưởng Dật Hải cũng theo đó kêu lên: “Chúng ta bị phát hiện rồi! Chết tiệt! Anh ta sao có thể phát hiện ra chúng ta được?”
Cố Hề Hề sửng sốt: “Làm sao có thể?”
Trong giây tiếp theo, chỗ bọn họ trốn đột nhiên bị đèn trên trực thăng chiếu thẳng vào.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đỉnh núi: “Ôi, muộn thế này vẫn còn có người đến thăm tôi ư, thật là vinh hạnh!”
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Nhất Nhiễm đang đứng trên đỉnh núi, trên đầu anh ta còn có một chiếc trực thăng!
Chết tiệt!
Làm sao anh ta có thể phát hiện ra được!
Anh ta sớm đã có phòng bị!
Anh ta cố tình trốn ở đây, là để giễu cợt mình sao?
“Chị tôi đâu?” Cố Hề Hề không còn nhịn được nữa, trực tiếp trèo lên, đứng ở một con đường nhỏ, chỉ thẳng vào Nhất Nhiễm, hỏi: “Thật xấu hổ khi tôi và chị tôi đã đối xử với anh tốt như vậy! Anh dám đối xử với chúng tôi như thế này!”
Nhất Nhiễm nhìn Cố Hề Hề cười: “Tôi làm vậy cũng có lý do cả. Sau này cô sẽ hiểu! Nặc Nặc, lại đây, chào em gái em một câu đi! Chuyện tôi đã hứa với em, nhất định sẽ thực hiện.”
Nhất Nhiễm lùi về sau, bóng dáng Vân Mạc Dung liền hiện ra trước mắt mọi người!
“Chị!”
“Mạc Dung!”
“Cô Vân!”
“Nặc Nặc!”
“Mợ chủ Tưởng!”
Những người khác cũng không tiếp tục trốn nữa, lần lượt tiến ra ngoài, cùng Vân Mạc Dung thông qua một cái hào lớn nhìn nhau.
Nhìn thấy Cố Hề Hề, Vân Mạc Dung không khỏi tiến lên một bước liền bị Nhất Nhiễm bắt lại: “Hề Hề!”