Chương 1774
Ngay sau khi clip được phát ra mọi người đều ồ lên.
Rồi mọi người cùng nhau ăn dưa hóng chuyện, rộn ràng như ngày Tết.
Một số chuyện bí mật mới lạ của nhà giàu đều cực kỳ hấp dẫn, thu hút chú ý.
Tất cả mọi người đều muốn biết mấy việc trong các gia đình giàu có.
Sau khi chuyện này xảy ra mọi người đã ăn dưa vài ngày rồi sau đó câu chuyện mới từ từ nhạt đi.
Hùng Hùng không ngờ rằng bố mẹ mình lại công khai thừa nhận sẽ đi cầu hôn, lúc đó anh ta muốn phát điên lên.
Hùng Hùng ngăn cản bố mẹ: “Con không cưới Lý Tư, bố mẹ điên rồi sao?”
“Là con điên thì có?” Bố Hùng không chút khách khí cho con trai một đấm: “Đó là con nhà ai? Là nhà họ Mặc đấy! Người nhà họ Mặc mà con cũng dám trêu vào à. Có phải con chê bố con sống lâu quá rồi không?”
Mẹ Hùng thấy con bị đánh cũng xót xa nên lập tức ôm lấy con, tận tình khuyên bảo: “Con trai à! Đây là hoàng thân quốc thích đấy, chúng ta không đắc tội nổi! Cho dù con không thích thì cũng phải lấy về nhà mà cung phụng! Ai kêu clip con ở trong phòng cùng cô ta bị phát tán ra chứ? Con trai à, nhà ta không trêu chọc nổi những người đó đâu! Nếu con không chịu cưới chọc giận tổng giám đốc Mặc thì người ta chỉ giơ một ngón tay lên cũng đủ làm cho gia đình ta phá sản! Nếu nhà chúng ta mất hết thì mẹ với bố con biết sống làm sao, hu hu hu…”
Hùng Hùng tuy là kẻ ăn chơi trác táng nhưng cũng rất hiếu thảo.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của bố mẹ, anh ta bỗng ngẩn người.
Hùng Hùng, người chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì, lần đầu tiên bị choáng váng khi đối mặt với những việc phải trái rõ ràng trong xã hội này.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra rằng cậu ấm quần là áo lượt như anh ta chẳng khác gì một chiếc lá rụng trong mắt người khác, chỉ cần thổi nhẹ một cái liền biến mất.
Anh ta không ngừng bước lùi về sau: “Bố, mẹ… con, con thật sự không thích Lý Tư.”
Bố Hùng nhìn con trai: “Con trai, nếu con thực sự không muốn lấy vợ thì bố sẽ để mẹ con dọn dẹp đồ đạc. Bán hết tất cả những tài sản có thể bán được lấy tiền mặt, chúng ta đi xa tha hương, không bao giờ quay về đây nữa.”
Mẹ Hùng khóc lóc thảm thiết: “Đây là nhà của chúng ta! Nói không còn là không còn nữa sao?”
Hùng Hùng đột nhiên dừng lại bước chân, thở phì phò ngồi trên mặt đất, nửa ngày cũng không hồi phục lại hơi thở.
Để anh ta sống lại cuộc sống túng quẫn như vậy sao?
Làm sao có thể?
Nhưng anh ta cũng hiểu được, nếu anh ta dám từ chối cuộc hôn nhân với nhà họ Mặc thì e rằng cả đời này anh ta cũng đừng mong ngóc đầu dậy được.
Thôi, thôi.
Phải chịu thôi.
“Con biết rồi, bố mẹ, con cưới, con cưới cô ta là được.” Hùng Hùng ủ rũ nói.
Bấy giờ bố Hùng mẹ Hùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, Dư Khiết tự mình đến tìm Mặc Tử Hân nhận sai: “Tổng giám đốc Mặc, xin anh trách phạt tôi, chuyện này là do tôi sắp xếp.”
Mặc Tử Hân thấy Dư Khiết quỳ xuống với mình nói lời xin lỗi liền giơ tay kéo cô đứng dậy: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy? Cô là trợ lý đặc biệt, là cánh tay phải đắc lực của tôi. Nếu có người muốn hại cô mà tôi có thể bỏ qua thì tôi là ông chủ kiểu gì?”