Chương 886
Mộc Nhược Na nói: “Sức mạnh và vận may, thiếu một chút cũng không được. Cô ấy vừa có thực lực vừa có vận nay nên chắc chắn cô ấy sẽ biến nguy thành an được mà thôi.”
Cố Hề Hề gật đầu, lại cảm thấy tự tin thêm lần nữa.
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề đã bình thường trở lại, lúc này mới xoay người đi tới trước mặt Hirayama Jiro. Nhìn anh ta đang tiến hành giải phẫu con vật đáng thương kia.
Đa phần các bộ phận của trăn xanh đều không độc, nhưng cũng chỉ là đa số thôi nên cũng không có nghĩa là toàn bộ.
Hirayama Jiro cũng sẽ không bõ lỡ bất kỳ một vị trí bảo bối nào trên người nó.
“Com rắn này và cây ăn thịt người có khoảng cách xa như vậy, hiển nhiên là không xâm phạm lẫn nhau.” Doãn Tư Thần nói câu này xong thì cũng không dám nói với Cố Hề Hề, nên chỉ có thể nói với Hirayama Jiro: “Khu rừng này nhìn như có sự sống bừng bừng nhưng thật ra nguy cơ lại bốn phía.”
“Quá bình thường.” Hirayama Jiro lại moi ra thêm một thứ bảo bối nữa, sau khi cẩn thận cất kỹ thì mới mở miệng nói ra: “Đây cũng chỉ là một phép tắc bình thường ở rừng rậm mà thôi.”
“Sau đó nguy hiểm càng ngày càng nhiều, chúng ta cần cẩn thận hơn nữa.” Doãn Tư Thần chờ tới khi Hirayama Jiro hết bận rồi mới ném cho anh ta một chai nước.
Lần đầu tiên, Hirayama mới cẩn thận rửa tay sạch sẽ, rồi mới uống một ngụm, nói ra: “Biết ý của anh rồi, tôi sẽ che chở các cô ấy, cũng sẽ đưa cho các cô ấy phương pháp để tự vệ thật tốt.”
Doãn Tư Thần cười ôn hòa.
Sau khi chỉnh trang lại xong thì họ tiếp tục đi nữa.
Nhưng khi tìm tới bên cạnh thác thì dấu chân hoàn toàn biến mất.
Doãn Tư Thần và Tiểu B ngồi xổm trên mặt đất, quan sát thật lâu, phán đoán xem thử coi có thể nhảy xuống từ đây hay không.
Hai người nhìn vào cái thác nước này thì đồng thời lắc đầu.
Cái thác này quá cao rồi. Tuyệt đối phải hơn hai mươi mét.
Dòng nước chảy rất xiết.
Vân Mạc Dung khẳng định không ở chỗ này.
Nhưng sắc trời đã tối xuống, không thích hợp để tìm kiếm người, chỉ có thể tạm thời dựng chỗ ở đây mà thôi.
Một đoàn người bắt đầu phóng tầm mắt tìm kiếm trên dòng thác một chút, vòng qua để ở lại.
Bởi vì tới gần thác nước, nguồn nước dồi dào, bọn họ còn bắt được không ít cá.
Trong nháy mắt, bữa tối đã trở nên phong phú hơn.
Cố Hề Hề ăn không ít, những người khác ngay lập tức yên tâm trở lại.
Xem ra, tâm trạng của Cố Hề Hề đã thư thả hơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Cố Hề Hề cùng người khác bắt đầu thu dọn bộ đồ ăn, cầm đi tới mép nước, tắm rửa.
Khoảng cách từ chỗ quân doanh tới bờ suối cũng không xa, hơn nữa cũng không có vật che chắn, có động tĩnh gì thì cũng có thể nhìn qua được, nghe được.
Cho nên, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng với một bảo vệ khác đi tới bờ suối rửa bát rửa nồi.
Cố Hề Hề đang ngồi cọ rửa nồi thì đột nhiên bên tai văng vẳng vang lên giai điệu quen thuộc kia.
Cố Hề Hề đang muốn hỏi Mộc Nhược Na xem có nghe hay không, nhưng một giây sau, Cố Hề Hề đã không thể nói ra lời nào.