Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796

Hoàng hậu chững lại rồi cười nói: “Được rồi, Tiểu Lục, đừng trêu đùa con bé nữa.”

Lục hoàng tử bất lực xì một tiếng, giả dáng như không tình nguyện hành lễ đáp: “Tuân lệnh mẫu hậu.”

Lúc này, Nhị hoàng tử ho lien tục, ho đến nỗi cả người run lên.

Nhị hoàng tử phi nhanh chóng bưng tách trà đến cho Nhị hoàng tử vuốt vuốt lung nhưng không ngờ Nhị hoàng tử lại ho dữ hơn.

Nhị hoàng tử phi vội vã đứng dậy, đến trước mặt hoàng đế và hoàng hậu quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, cơ thể Nhị hoàng tử vốn yếu ớt, đáng ra là không đến được nhưng Nhị Hoàng Tử nói đã lâu rồi không gặp phụ hoàng và mẫu hậu nên rất nhớ nhung, cố gắng đến để thỉnh an. Nhưng nhi thần biết, cơ thể Nhị hoàng tử không thể quá mệt mỏi, nhi thần khẩn cầu cáo lui trước.”

Hoàng đế cũng không mấy thích thú vị hoàng tử này, bệnh tình liên miên, nhìn thấy là khiến người ta phiền não, vì vậy phẩy phẩy tay nói: “Được rồi, cơ thể không khỏe thì không nên ra ngoài lung tung, dù sao cũng gặp được rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nhị Hoàng tử lồm cồm bò dậy, vừa định hành lễ hoàng hậu liền mở lời: “Được rồi, Nhị hoàng tử đưa vương phi của con đi về đi, thỉnh an thì lúc nào thỉnh an cũng được, cơ thể khỏe rồi đên vẫn chưa muộn.”

Nhị hoàng tử ho xong, yếu ớt nói: “Tạ ơn phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần cáo lui.”

Lệnh Hồ Thương cũng đứng dậy theo: “Cữu phụ, Cữu mẫu, con không an tâm về anh hai, con muốn cùng đưa nhị ca về.”

Hoàng đế phẩy phẩy tay: “Đi đi.”

“Tạ cữu phụ.” Sau khi Thương tạ ơn hoàng ân xong, cũng đứng dậy rời đi.

Quận chúa Thiên Dung thất vọng nhìn theo bóng lung của Lệnh Hồ Thương, nửa ngày không dời mắt.

Sau khi Lệnh Hồ Thương cùng Nhị hoàng tử rời khỏi hoàng cung, đi một đoạn đường, thì có người đến chào hỏi Lệnh Hồ Thương: “Thương công tử, chủ tử nhà tôi nói rồi, đưa đến đây là được rồi. Ngoài ra, chủ tử nhà tôi còn nói Hoàng Thượng sẽ không truy cứu trách nhiệm việc không hộ tiễn về đến nhà.”

Linh Hồ sang đều hiểu ý của Nhị hoàng tử, vì vậy gật đầu nói: “Vậy Thương đưa đến đây, vậy nói lại với anh hai và chị dâu, tôi ghi nhớ đoạn ân tình này rồi.”

Mọi người trong long đều biết rất rõ.

Nhị hoàng tử tuy cơ thể sức khỏe không tốt nhưng vẫn chưa ho đến mức ngất đi thì chưa cần thiết đê Lệnh Hồ Thương đưa về.

Hai người chẳng qua là không thích ở đó, nên mới tùy tiện tìm lý do để dời đi.

Hoàng đế cũng biết rõ là như thế, chỉ là ông không muốn phá vỡ nó mà thôi.

Cũng là bỏ đi hai sức ép.

Sau khi Nhị Hoàng tử và Lệnh Hồ Thương phân khai nhau đi Thương đứng ở đầu đường có chút mù mịt không biết nên đi đâu.

Trở về phủ công chúa Trương.

Nơi đó chỉ khiến anh cảm thấy phải kiềm nén.

Ra ngoài dạo chút.

Có thể đi đâu?

Khi Lệnh Hồ Thương lưỡng lự nên đi ra ngoài đi dạo hay trở về nhà thì đột nhiên nhìn thấy một dáng người lướt qua mái nhà.

Lệnh Hồ Thương cũng không biết phải nghĩ thế nào, ném cho tùy tùng một câu: “Đừng đi theo tôi.” Sau đó nhẹ nhàng gõ gõ chân sau đó bay về phía bóng người đó.

Anh cảm thấy, ánh mắt của người đó có chút quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK