Chương 1510
Cho nên, sau khi trở lại khách sạn, Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên chào nhau một tiếng, sau đó chuẩn bị trở về ngủ bù một giấc.
Cô mua được những viên đá đó, ngoại trừ khối pha lê kia thì những cái khác đều đưa về trong nhà, chờ lúc nào rảnh thì lại mở ra.
Giờ phút này.
Trong phòng khách sạn cách vách, Khúc Tranh Minh đang ngồi trước bàn làm việc, nghe thuộc hạ báo cáo: “Cậu chín, Mặc Tử Hân vừa mới tới đây, đã gặp qua cô chủ nhà họ Mặc và mợ chủ nhà họ Doãn. Chúng ta bên này nghe lén được, vị mợ chủ kia sẽ đại diện cho Doãn Tư Thần đi tới bữa tiệc nhà họ Khúc ở Malaysia.”
Khóe miêng Khúc Tranh Minh cong cong: “Thật là hai cô gái thú vị.”
Anh ta biết diễn kịch nhưng hai cô ấy cũng không kém cạnh.
Chỉ là, Cố Hề Hề nói là Vân Hề cũng đúng.
Cô chủ nhà họ Mặc kia lại thích đùa giỡn, còn tự xưng cái gì mà Vân Yên.
Ha ha ha, nhìn anh ta có vẻ dễ lừa gạt vậy sao?
“Vậy mấy ông anh của tôi thì sao?” Khúc Tranh Minh hỏi.
“Mấy người kia, bây giờ đang điên cuồng liên lạc với cậu Quyền mà mình quen biết, có lẽ họ nghĩ sẽ trực tiếp bức ông chủ phải thoái vị trên bữa tiệc.” Thuộc hạ lập tức trả lời lại:
“Ngoại trừ những thứ bên ngoài, thì những người trong nước cũng động tay rất nhiều. Bà chủ cũng đã dựa theo sự dặn dò của ngài mà bắt đầu lôi kéo quan hệ với những cổ đông nhỏ kia rồi.”
“Đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút.” Ánh mắt Khúc Tranh Minh dần tối xuống, hình như đang suy nghĩ tới một chủ ý nào đó.
Một bên khác, sau khi Cố Hề Hề về ngủ, Dư Khiết quay người tới phòng của Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân kêu cô ấy tới, muốn dặn dò cô ấy vài câu: “Trước mắt tình huống ở Malaysia vẫn chưa có công khai, những người kia ở nhà họ Khúc nói không chừng sẽ chơi hết mình, đến lúc đó cô nhất định phải giữ vững tỉnh táo và cảnh giác, bảo vệ cho Hề Hề thật tốt.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết gật đầu:
“Tôi có nghiên cứu qua pháp luật của Malaysia, tôi sẽ không để cho bất kỳ ai chui vào chỗ trống pháp luật mà tổn thương tới cô ấy.”
Mặc Tử Hân vô cùng hài lòng nói: “Rất tốt! Còn nữa, tư liệu về tình hình nhà họ Khúc bên kia, cô cũng chuẩn bị theo một chút đi, tại thời điểm thích hợp thì đưa cho Hề Hề.”
“Vâng, tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết cảm thấy Mặc Tử Hân làm những chuyện này thật sự khá dư thừa.
Dõan Tư Thần là ai chứ? Đã dám cho Cố Hề Hề thay mặt anh ta đi qua, sao có thể không sắp xếp người bảo vệ Cố Hề Hề chứ, làm sao không cho người chuẩn bị tư liệu cho Cố Hề Hề?
Chỉ có điều, Mặc Tử Hân vì quan tâm quá sẽ loạn mà thôi.
Dư Khiết cũng không thể nói những lời này với Mặc Tử Hân, tóm lại cứ đồng ý đi đã.
Dù sao trong lòng Mặc Tử Hân, có bảo vệ Cố Hề Hề thế nào cũng không đủ.
“Hôm nay vất vả cho cô rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi.” Mặc Tử Hân mở miệng nói.
“Vâng, thưa tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết gật đầu rời đi, đến giữa của mới kéo cánh cửa một cái thì thấy một thân hình lảo đảo nghiêng ngả vọt vào.
Người kia dường như muốn đụng vào người Dư Khiết, sau đó mới không dễ dàng gì mà đứng vững lại.
“Cô Lý, cô đang muốn làm gì đây?” Dư Khiết bình tĩnh mở miệng nói.
“Tôi, tôi chỉ muốn xem anh Tử Hân đang làm gì trong phòng mà thôi!” Lý Tư chột dạ, nói: