Chương 1922
Mặc Tử Huyên rất nhanh đã đến nơi gặp mặt, từ xa đã nhìn thấy Chu Lập Đức ôm bó hoa đi tới.
Nếu như trước đây, Mặc Tử Huyên có lẽ sẽ nhận bó hoa này.
Dù gì trước đây Chu Lập Đức, thích bà, là bởi vì tình yêu trong sáng.
Mà bây giờ, Chu Lập Đức tiếp cận bà, lại là bởi vì dựa vào nhà họ Mặc, muốn dựa vào việc kết thông gia để thăng tiến.
Lần này Mặc Tử Huyên vô cùng ác cảm.
Chỉ là, trên mặt Mặc Tử Huyên lại không hề biểu hiện là không vui, bà mỉm cười nói: “Đã thân như vậy rồi, còn tặng hoa chi nữa.”
Chu Lập Đức như một quý nhân, nói: “Hoa tặng người đẹp, em không chê thô tục là được.”
“Đẹp lắm.” Mặc Tử Huyên gật gật đầu cho có lệ, đưa hoa cho vệ sĩ phía sau, nói với Chu Lập Đức: “Hôm nay anh tìm tôi, là có chuyện gì vậy?”
“Sao thế? Không có việc gì thì không mời em ăn cơm được à?” Chu Lập Đức che ngực, làm ra vẻ đáng thương: “Tốt xấu gì cũng là bạn học cũ, cùng nhau ăn cơm ôn lại chuyện cũ cũng được.”
Mặc Tử Huyên nhếch miệng lên một chút, nói: “Cũng được, vậy vào ăn cơm thôi.”
Nhà hàng là do Chu Lập Đức đặt, vị trí vô cùng tốt, dựa vào cửa sổ, ánh sáng chan hòa.
Mặc Tử Huyên ngồi xuống, cầm lấy thực đơn gọi vài món đặc trưng, nói: “Sao trước kia anh không tìm tôi ôn lại chuyện cũ, bây giờ lại tới nói vậy?”
Chu Lập Đức đột nhiên duỗi tay, cầm lấy tay Mặc Tử Huyên, thâm tình nói: “Thực xin lỗi, Tử Huyên, tôi không hề biết cuộc hôn nhân của em lại không hề hạnh phúc. Nếu sớm biết như vậy, lúc trước tôi sẽ không trốn tránh, dũng cảm cướp em từ trong tay Cảnh Dung! Anh ta không thể cho em hạnh phúc!”
Mặc Tử Huyên cố nén đáy lòng muốn nôn ra, lạnh nhạt thu tay về, nói: “Ai nói tôi không hạnh phúc chứ?”
“Tử Huyên, em cũng đừng gạt tôi nữa!” Chu Lập Đức vẻ mặt vô cùng hối hận: “Người khác nói cho tôi biết, lần này em về nước, mang theo con trai mình trở về, tên khốn Cảnh Dung kia không cùng hai người trở về! Cho dù em là cô chủ nhà họ Mặc, không thiếu người bảo vệ, cũng không thể để em với con tự về như thế! Những chuyện của nhà họ Cảnh, tôi cũng có nghe nói! Nhà họ Cảnh thật quá đáng! Vì tranh đoạt tài sản, liều mạng sinh con! Thật quá vớ vẩn! nhà họ Chu ở bên ngoài, chỉ có con cái hợp pháp mới có quyền kế thừa! Người nhà họ Cảnh lại phân tiền cấp quyền kế thừa cho đứa con bên ngoài!”
“Anh làm sao mà biết được?” Mặc Tử Huyên làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh vẫn luôn lo toan sự nghiệp, lại có tâm tư nhàn dỗi đi hóng mấy chuyện này sao?”
“Cái này đâu tính là hóng chuyện? Tôi vẫn luôn theo dõi đến em, chỉ là em không biết mà thôi.” Chu Lập Đức bày ra bộ dạng mất mát nói: “Tử Huyên, em biết đấy, từ nhỏ đến lớn, tình cảm tôi dành cho em trước nay chưa từng thay đổi.”
“Tôi biết.” Mặc Tử Huyên nhàn nhạt nói.
Chu Lập Đức phảng phất nhận được ủng hộ, ngẩng đầu nói với Mặc Tử Huyên: “Tử Huyên, em cùng Cảnh Dung ly hôn đi! Anh sẽ chăm sóc cho em! Anh sẽ coi con trai em như con trai ruột!”
“Sao anh lại chắc chắn tôi sẽ ly hôn chứ?” Mặc Tử Huyên hỏi.
“Bởi vì nhà họ Cảnh……” Chu Lập Đức thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, có người cố ý nhằm vào nhà họ Cảnh, cố ý chia rẽ Cảnh Dung với Mặc Tử Huyên, chuyện hai người họ ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Chu Lập Đức không ngốc, cái này không thể nói ra được, ông ta vội nuốt xuống những lời này, sửa câu khác nói: “Bởi vì nhà họ Cảnh đối xử với em như vậy, nhà họ Mặc khẳng định không thể tha cho bọn họ! Một gia đình ác độc như vậy, chỉ biết hủy hoại tình cảm của em với Cảnh Dung thôi. Tôi biết tôi nói như vậy không có tốt, nhưng tôi không thể nào chịu được nữa, tôi đã bỏ lỡ lần đầu tiên, tôi không thể lại bỏ lỡ lần thứ hai được! Tử Huyên, tôi đối với em là nghiêm túc! Tôi thậm chí nguyện vì em mà ở rể nhà họ Mặc!”