Chương 2087
Phòng trong của khách sạn, Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh ở bên ngoài nghỉ ngơi, anh chàng kia nghỉ ngơi bên trong.
Một đêm cứ như vậy bình yên trôi qua.
Sáng ngày thứ hai, Doãn Nhất Nặc ngáp một cái liền tỉnh giấc, nhìn thấy cửa phòng hiện ra một khe hở, lập tức mở miệng nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì ra đi.”
Mễ Tiểu Anh nghe được âm thanh cũng mơ màng tỉnh dậy: “Trời sáng rồi?”
“Ừm.” Doãn Nhất Nặc đáp lại một tiếng.
Một giây sau, cửa phòng mở ra, một anh chàng trẻ tuổi mặt mũi khôi ngô tuấn tú từ trong phòng bước ra.
Cậu ta dường như đã tắm, sạch sẽ thoải mái, đem đến sự tươi mát như ánh mặt trời.
Khó trách tổng giám đốc Tần không bỏ qua cho cậu ta, đúng thật là dáng dấp không tệ.
“Cảm ơn các cô hôm qua đã cứu tôi.” Anh chàng mở miệng nói: “Mặc dù không biết các cô là ai, nhưng ân huệ này tôi nhất định sẽ không quên!”
“Không cần.” Doãn Nhất Nặc lạnh lùng nói: “Cứu anh không phải là vì ham muốn anh báo đáp gì.”
Nói xong, Doãn Nhất Nặc đứng dậy, tiện tay cầm quần áo lên và đi vào phòng tắm thay.
Mễ Tiểu Anh mỉm cười hiền lành, chỉ vào ghế sô pha, nói: “Ngồi đi, đợi một lát thì bữa sáng sẽ được đưa đến ngay. Xíu nữa ăn sáng rồi thì cậu hãy đi. Yên tâm, bên ngoài không còn ai bắt cậu nữa đâu.”
Hốc mắt chàng trai trẻ đỏ lên, suýt nữa thì nước mắt đã rơi xuống: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn hai người! Nếu như không phải nhờ hai người, sợ là hôm qua tôi đã bị… Tôi không muốn biến thành người như vậy, nếu như tôi làm chuyện đó thì tôi sẽ bị người trong nhà đánh chết mất!”
“Ừm.” Mặc dù Mễ Tiểu Anh là người hiền lạnh, nhưng có phải là một người lo chuyện bao đồng hay không.
Tuy nhiên, hình như chàng trai trẻ này lại cảm thấy Mễ Tiểu Anh là một người đáng tin cậy, đem hết tâm tư tình cảm của mình nói ra, chủ động giới thiệu thân phận và năng lượng của bản thân: “Tôi tên là Minh Hâm, năm nay hai mươi ba tuổi. Là một nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty giải trí Lam Tinh, tôi được ra mắt từ chương trình tuyển tú, lúc mới bắt đầu, công ty đối với tôi thật sự rất tốt, cho tôi không ít tài nguyên, nhận hai cái quảng cáo, một hạng mục công ích rất tốt, tôi cũng coi như là đã bộc lộ được tài năng.”
Mễ Tiểu Anh gật gật đầu, có thể được Lý Công Quán gọi qua đó thì về cơ bản đều là những tiểu thịt tươi có chút danh tiếng.
“Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà tổng giám đốc Tần đã nhắm đến tôi, tặng hoa cho tôi mấy lần, còn mời tôi ăn cơm. Lúc mới bắt đầu tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cứ nghĩ là tài năng của mình đã được người ta nhìn ra, vô cùng vui vẻ đi đến chỗ hẹn. Nhưng tôi dần dần phát hiện ra có gì đó không hợp lý, tổng giám đốc Tần đó lại cho tôi nhà và xe. Những thứ này không thể tuỳ tiện nhận được, lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra tổng giám đốc Tần là muốn bao… Tôi vô cùng cự tuyệt với những chuyện thế này, tôi không đồng ý, vẫn luôn trốn tránh ông ta. Nhưng tôi lại không thể ngờ đến, hôm qua lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Những người đến tham gia bữa tiệc ở biệt thự nhà họ Lý đều vô cùng giàu có, hai người chắc cũng là quý nhân. Lúc đó, nếu như không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng sẽ không nhờ hai vị giúp đỡ đâu. Thật sự là, tôi thật sự không muốn đi con đường đó, một khi đã bước lên con đường đó thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa. Tôi thừa nhận, bởi vì thiếu tiền nên tôi mới bước vào giới giải trí này, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ bán bản thân mà!”
“Tôi có tay có chân, tôi có tài nghệ, tại sao tôi lại không thể kiếm tiền dựa vào chính mình được?” Minh Hâm cứ nói cứ nói rồi nước mắt chảy xuống, ngược lại Mễ Tiểu Anh lại không biết nên làm thế nào để an ủi cậu ta.