Chương 2188
Kim Na nhất thời luống cuống, ôm chặt lấy Tiểu Cát: “Đừng đi mà! Không phải anh thích tiền sao? Em sẽ cố gắng kiếm tiền được không, anh muốn mua cái gì em sẽ mua cho anh cái đó! Anh đừng bỏ em lại mà!”
“Cô?” Tiểu Cát trào phúng nói: “Cô kiếm tiền thế nào? Với cái ban nhạc nhỏ của cô, một lần biểu diễn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chia đầu người ra thì mỗi người được bao nhiêu. Ngày nào cô cũng đi diễn, một tháng có được nổi năm sáu nghìn tệ không? Trừ đi tiền thuê nhà, cô còn lại bao nhiêu tiền? Cô dựa vào cái gì mà nói có thể mua cho tôi? Cô có tiền để mua sao?”
Vẻ mặt Kim Na không thể tin nổi nói: “Tiểu Cát, anh thật sự vì tiền mà bán đứng chính mình rồi sao?”
“Nếu như có thể bán cho một cô gái giàu có tài giỏi như chị Mễ thì sao lại không bán chứ?” Tiểu Cát hỏi ngược lại: “Sao tôi có thể từ bỏ tiền tài ở ngay trước mắt được chứ? Kim Na, cô tỉnh táo lại đi! Thế giới này luôn thực tế như vậy đấy!”
Kim Na khó mà tin nổi, buông lỏng tay ra, cứ như vậy nhìn Tiểu Cát, lắc đầu nói: “Anh Tiểu Cát, anh không nên nói những lời như vậy.”
“Thế thì tôi nên nói cái gì đây?” Tiểu Cát mỉa mai nhìn Kim Na: “Tôi vẫn luôn biết mình không phải một người tốt, tôi cũng không muốn giả vờ làm người tốt, làm người xấu thì nên làm cho trót, chả có gì phải ngại cả.”
Kim Thịnh cũng kêu lên: “Tiểu Cát!”
“Kim Thịnh, tôi và anh quen biết bao nhiêu năm rồi, tôi là người như thế nào anh hẳn là phải hiểu rõ.” Tiểu Cát lạnh lùng nói: “Tôi đã từng lừa gạt tình cảm của em gái anh chưa? Tôi cũng chưa từng lừa gạt cô gái nào khác, những cô gái từng qua lại với tôi đều hiểu rõ tôi là người thế nào, tất cả đều là do hai bên tình nguyện.”
Kim Thịnh và Kim Na đều không nói gì.
Tiểu Cát ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời có chút mông lung, cực kỳ giống với đôi mắt âm u của cậu ta.”
“Từ nhỏ tôi đã sinh ra trong một gia đình nghèo khó, từ nhỏ tới lớn, tôi đều không có được những thứ mình muốn. Lúc nhỏ, bọn học đều đi AJ, người nhà tôi thì ngay cả Lining cũng không nỡ mua cho tôi một đôi. Anh có biết là tôi khao khát AJ đến nhường nào không? Các người làm sao mà biết được. Tôi vì muốn có được một đôi AJ mà phải mặt dày đi nịnh nọt một tên mập nhà giàu để anh ta bố thí cho mình một đôi AJ. Chính vào lúc đó tôi đã biết thứ mình muốn là gì. Là sự giàu có, là địa vị, là quyền lực.” Tiểu Cát lạnh lùng mở miệng nói: “Mà những thứ này, gia đình lại không thể nào cho tôi được.”
“Sau khi tôi trưởng thành, thứ tôi muốn lại càng ngày càng nhiều hơn. Tôi muốn, tôi muốn có nhà sang, xe xịn, tôi muốn được thật nhiều người chú ý, tôi muốn một bước lên mây, tôi muốn trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng. Nhưng mà, những điều này, không đơn giản cố gắng là có thể có được. Các người cũng biết đấy, rất nhiều người khen tôi rất có năng lực viết nhạc, nhưng dù như vậy thì sao chứ? Tôi vẫn chỉ mà một nhân vật nhỏ không nổi tiếng như trước mà thôi. Tôi dốc hết tâm huyết vào các tác phẩm của mình, nhưng vẫn chỉ có thể bán với một cái giá rẻ mạt.”
“Các người có biết mỗi lần tác phẩm của tôi được bán ra với giá rẻ mạt đó tôi đau lòng đến thế nào không? Dựa vào cái gì mà người khác chỉ tùy ý ăn cắp ý tưởng của người khác rồi làm ra một tác phẩm mà có thể bán được với giá trên trời? Mà tôi thì khổ sở như thế nhưng chỉ có thể bán ra với giá rẻ mặt? Một bài hát mà thậm chí còn chẳng mua nổi một đôi giày! Tôi không cam lòng! Số phận của tôi không thể lúc nào cũng tầm thường như vậy được!”
“Nếu như bố mẹ đã cho tôi một vẻ ngoài không đến nỗi tệ, cho tôi một vóc dáng đẹp, tại sao tôi lại lãng phí nó chứ? Sao tôi phải chọn một cô gái nghèo, để phí hoài thanh xuân của mình chứ? Thật không dám giấu diếm, cho dù không gặp được chị Mễ, tôi cũng sẽ chọn một người có tiền, bán đi gương mặt này, chỉ cần cô ấy có thể cho tôi thứ tôi muốn!”