Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1729

Nếu chia đều, một mình cô ta sẽ phải tiêu hàng trăm tệ đó!

Dư Khiết nhận thấy rằng cô ấy gần đây rất hay nóng nảy và luôn không nhận được đối xử tốt.

Bất quá bây giờ đồ ăn cũng gần giống nhau, không cần phải lo lắng rằng Dương Phi Phi sẽ làm hỏng khẩu vị của mình, vì vậy cô ấy đặt đũa xuống, nhìn về phía Dương Phi Phi nói: “Cho nên bạn học Dương Phi Phi đây là đang lo lắng, rằng bữa cơm này bạn sẽ phải trả tiền đúng không?”

“Tôi không có ý đó. Chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút mà thôi, chẳng lẽ đến hỏi tôi cũng không được sao?” Dương Phi Phi nói với những người xung quanh: “Mấy món ăn này đắt như vậy, nếu mọi người tản ra, tôi còn không có ăn mấy miếng đâu, vậy thì tại sao tôi lại phải gánh vác chứ?”

Dường như Dương Phi Phi đã quên mất rằng khi bắt đầu gọi đồ ăn, cô ta cũng đã đặc biệt chọn những món đắt tiền.

Với tiêu chuẩn kép như vậy, khiến cho tất cả những người có mặt đều được mở mang tầm mắt thế nào là cực phẩm.

Bạn học nữ ngồi bên cạnh Dương Phi Phi dường như cũng bị mấy lời nói của Dương Phi Phi dọa đến kinh sợ, thuận miệng nói: “Không phải cần khoa trương như vậy chứ? Cho dù là chia tiền, một người cũng chỉ cần bỏ ra năm sáu trăm mà thôi, chúng ta đều có đủ khả năng chi trả mà. Hơn nữa cũng đã nói, món ăn chắc chắn sẽ có vị thích vị không thích, nhưng cũng đều cố gắng đều quan tâm đến khẩu vị của mọi người rồi, ăn ít hơn một hoặc hai món là được.”

Dương Phi Phi bực bội: “Cô không thể nói như vậy được. Tôi lại không có tiền như các người, chỉ làm mấy bản án thì tôi mới có thể lấy thêm chút tiền hoa hồng. Tiền lương mỗi tháng của tôi mới chỉ có 6000 tệ mà thôi, vẫn là lương chết, trừ bỏ cuối năm có thêm chút tiền thưởng bên ngoài thì đều không có thu nhập gì thêm nữa. Năm sáu trăm ngàn còn có thể cho tôi mua cơm hộp trong một tháng!”

Bàn ăn vốn vẫn đang rất hài hòa, lần nữa lại trở nên lúng túng.

Nam sinh phụ trách tổ chức nói: “Bạn học Dương Phi Phi, cậu không cần phải lo lắng, bữa cơm này là do bạn học Dư Khiết đãi, sáng sớm đã nói rồi. Cậu không cần lo lắng việc phải chia sẻ tiền cơm. Bên cạnh đó, dù là phải chia sẻ nhưng nếu cậu đang gặp khó khăn về tài chính, cũng có thể đề nghị vài người trong chúng ta cùng chia sẻ là được. Bạn học Dư Khiết cũng chỉ là có ý tốt muốn mời mọi người một vài món ăn mà thôi. Nếu như cậu không thích, chỉ cần không ăn là được.”

Dương Phi Phi cầm đũa chọn mấy món đó ăn: “Sao tôi lại không ăn? Tôi cũng muốn trả tiền!”

Dư Khiết thở dài một tiếng, gọi lên thông tin thanh toán từ điện thoại di động của ta xem: “Tất cả các chi phí của bàn ăn này, tớ đã thanh toán hết. Tổng cộng là 12.800 tệ. Chúng ta đến đây hôm nay có tổng cộng 26, mỗi người sẽ chia nhau 492 nhân dân tệ, còn về phần ăn của 24 người còn lại, tôi sẽ trả tiền thay cho họ. Vậy thì cho tôi hỏi khi nào cậu thuận tiện A tiền bữa ăn của cậu?”

Bộp!

Thịt tôm hùm đăng gắp trên đũa của Dương Phi Phi đột nhiên rơi xuống bàn, giọng nói của cô ta trở nên đanh thép bén nhọn: “Cậu dựa vào cái gì mà chỉ trả tiền cho bọn họ còn tôi thì không? Không phải chúng tôi đều là bạn học sao?”

“Bởi vì tôi nhìn bọn họ thấy vừa mắt, cho nên tôi sẵn lòng trả thay cho họ. Còn Dương Phi Phi cô không phải là không vừa mắt với tôi sao? Vì không vừa mắt nên chắc cô sẽ không thèm muốn gì một bữa ăn của tôi nhỉ, và cũng khinh thường không thèm lấy món hời nho nhỏ đó của tôi đâu, phải không? Cho nên, cô thấy thấy nên đưa tiền mặt hay là chuyển khoản?” Dư khiết nhìn Dương Phi Phi mà không hề nao núng.

Dương Phi Phi: “…”

Đồ ăn trong miệng vốn ngon ngọt bỗng không còn chút thơm chỉ trong chốc lát.

Năm trăm tệ!

Đó là gần năm trăm tệ đấy!

Cô ta nào có cam lòng đưa số tiền ấy ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK