Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1890

“Vẫn chướng khí mù mịt như vậy.” Cấp dưới báo cáo: “À đúng rồi, vừa có tin tức truyền tới, cậu chủ hôm qua ở lại biệt thự của Đại Nhĩ, có điều hình như hai người không xảy ra chuyện gì.”

“Ồ.” Đôi mắt Mặc Tử Huyên ánh lên vẻ trào phúng: “Người chồng này của tôi, tốc độ cũng nhanh đấy. Dựa theo cốt truyện có phải tôi nên nổi trận lôi đình với anh ta không?”

Cấp dưới nở nụ cười: “Đúng vậy.”

“Vậy anh giúp tôi gửi tin tức tới, nói chuyện nghiêm túc một chút.” Mặc Tử Huyên tùy tiện ném điện thoại tới cho cấp dưới: “Còn nữa, phải khiến mọi người đều biết chuyện tôi và Cảnh Dung cãi nhau ầm ỹ mới được.”

“Vâng, cô chủ.” Cấp dưới lập tức làm theo những lời Mặc Tử Huyên phân phó.

Vì thế, chưa đầy nửa tiếng sau toàn bộ người nhà họ Cảnh đều biết Cảnh Dung và Mặc Tử Huyên cãi nhau, lý do là Mặc Tử Huyên biết Cảnh Dung qua đêm cùng Đại Nhĩ.

Bà chủ nhà họ Cảnh nghe được chuyện này, lúc đầu còn rất vui vẻ, cho rằng con trai mình đã nghĩ thông suốt, chịu ngủ cùng Đại Nhĩ rồi, nói không chừng còn có cháu trong bụng rồi.

Sau đó nghe nói Mặc Tử Huyên và Cảnh Dung cãi nhau thì không còn vui vẻ nữa.

Bà ta cảm thấy cô con dâu này thật không hiểu chuyện, tự bản thân mình không chịu sinh nhiều con cháu cho nhà họ Cảnh, lại còn cản trở chồng mình tìm người sinh con. Thật đúng là bất trung bất hiếu! Nếu như ở thời cổ đại thì đã bị bỏ lâu rồi!

Ông cả, ông hai nhà họ cảnh sau khi nghe nói nồi cảm thấy hành động này đúng là quá nhanh quá nguy hiểm.

Vì thế bọn họ càng vội vàng tranh chấp gia sản, không buồn để ý tới Cảnh Dung chút nào.

Trải qua chuyện này, Cảnh Dung ngược lại có thể xác định người ra tay với mình không phải mấy người anh kia mà là người khác.

Vậy thì có thể là ai đây?

Mặc Tử Huyên ở bên kia cũng kịp thời nhận được phản hồi, âm thầm phân tích xem ai là người đứng sau ván cờ này.

“Cô chủ, Chu Lập Đức đang chờ cô ở dưới lầu công ty.” Thư ký gõ cửa tiến vào thông bảo: “Nói là đã hẹn ăn cơm với cô.”

“Tôi biết rồi.” Mặc Tử Huyên lập tức gật đầu, trong đầu đột nhiên nảy lên một suy nghĩ: Liệu người đứng sau có phải Chu Lập Đức không?

Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ này rất nhanh đã bị Mặc Tử Huyên gạt sang một bên.

Cô thật sự không muốn nghi ngờ người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ tới lớn này.

Đặc biệt lại còn là người âm thầm nhung nhớ cô hơn 20 năm nay.

Mặc Tử Huyên nhanh chóng đi xuống lầu, vừa đến phòng khách cô ấy đã thấy Chu Lập Đức đang ngồi trên sofa, thong thả an nhàn thưởng thức trà.

Giống như anh ta tới đây là để uống trà vậy.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Mặc Tử Huyên nhanh chóng đi qua.

“Không sao, là tôi tới đây sớm quá thôi.” Chu Lập Đức vừa cười vừa nói: “Tôi không giống với anh cả, muốn thừa kế gia nghiệp, ngày nào cũng bận đến chân không chạm đất. Làm con thứ của nhà họ Chu thoải mái hơn con cả nhiều. À đúng rồi, em có muốn ăn gì không? Nếu không có thì tôi sẽ tự sắp xếp nhé.”

“Được, anh cứ tự sắp xếp đi.” Mặc Tử Huyên vừa cười vừa nói.

“Là vinh hạnh của tôi rồi.” Cả khuôn mặt của Chu Lập Đức hiện rõ sự vui vẻ đến muốn nhảy nhót.

Chu Lập Đức chọn một nơi vô cùng náo nhiệt, là một con phố đi bộ nổi tiếng của thành phố N.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK