Hề Hề vốn đang muốn đứng dậy thì một khắc này thân thể cô khựng lại.
“Không! Không! Cố Miểu!” Hề Hề lập tức quỳ gối trên mặt đất, điên cuồng gào khóc lên. Cô liên tục vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Miểu, không ngừng lay lay cậu nhóc, tầm mắt cô lúc này đã nhoè đi, không thể nhìn rõ bất kỳ điều gì nữa.
Mặc kệ cho ngọn lửa ở sau lưng đang cháy hừng hực, xác chết la liệt của đám côn đồ vẫn nằm vương vãi đáng sợ, thì Hề Hề đã không thể nhìn thấy gì nữa.
Cô không ngừng gào lên tên Cố Miểu, nhưng thân thể nhỏ bé của cậu nhóc vẫn nằm an tĩnh, không động đậy.
Hề Hề nắm chặt bàn tay nhỏ của Cố Miểu áp lên má của cô, nước mắt giàn giụa rơi trên mặt cậu nhóc, nhiều đến mức dần dần rửa sạch lớp bùn đất trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Cố Miểu! Con tỉnh lại đi, mommy hứa với con chúng ta sẽ luôn ở bên nhau! Con tỉnh lại đi, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nữa! Con đã nói mình là đàn ông con trai, phải bảo vệ mommy! Sao có thể nói không giữ lời? Con chỉ mới làm con trai của mommy có ba ngày, sao lại bỏ rơi mommy!” Hề Hề vừa khóc nức nở vừa nói.
“Cố Miểu, con tỉnh lại đi! Con không phải nói muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh nhau sao? Mommy đã ở đây rồi, con mau tỉnh lại đi, con tỉnh lại đi mà!” Hề Hề điên cuồng hôn lên trán của Cố Miểu, xoa nắn khắp thân thể nhỏ bé.
“Hề Hề!” Mộc Nhược Na cũng ngây dại, cô muốn bước đến xem Cố Miểu như thế nào.
Không ngờ Hề Hề lại ôm chặt Cố Miểu, không cho bất kỳ ai chạm vào. Doãn Ngự Hàm lúc này chạy ra từ trong nhà, cậu nhóc đứng ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén của cậu khẽ lướt qua căn nhà bên cạnh một chút, nhưng sau đó đã dời tầm mắt đi rất nhanh.
Một đôi giày da dần dần hiện lên trong tầm mắt Hề Hề, tiếp theo là một bàn tay hướng về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Đưa thằng bé cho tôi.”
Hề Hề càng xiết chặt Cố Miểu trong lòng mình.
“Cút đi! Đây là con của tôi!” Hề Hề không nhìn đến đối phương là ai mà xúc động hét lên: “Không được động đến con của tôi!”
Ngón tay Doãn Tư Thần tức khắc cứng đờ, anh thật sự không nghĩ Hề Hề sẽ phản ứng mãnh liệt như thế này. Không lẽ lần này ba cha con của anh đã làm quá tay rồi?
Hề Hề đau khổ ôm chặt Cố Miểu, trông cô tựa như chẳng còn thiết sống nữa, hình ảnh này thật sự làm trái tim Doãn Tư Thần đau đớn.
“Ngoan, nghe lời đi, hãy đưa thằng bé cho tôi.” Mặc cho Hề Hề hung hăng tàn nhẫn xua đuổi Doãn Tư Thần, thì anh vẫn rất kiên nhẫn thuyết phục cô: “Thằng bé chưa chết, nó chỉ ngủ một giấc thôi, thật sự chỉ đang ngủ thôi, em thử xem hơi thở của thằng bé đi, thằng bé còn thở.”
Hề Hề nghi hoặc nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, bán tin bán nghi, cô run rẩy đưa tay đặt lên mũi Cố Miểu, hơi thở nhè nhẹ của cậu nhóc liền phà vào đầu ngón tay của cô.
Hề Hề trở nên ngây dại, toàn thân ngây ra như phỗng..
Còn thở? Nghĩa là không chết?
Hề Hề lập tức lật người Cố Miểu qua một bên, trên mông cậu nhóc có dính một cây kim tiêm! Là kim tiêm?
Mộc Nhược Na đứng ở bên cạnh dường như đã đoán ra điều gì, vẻ mặt cô thờ ơ lạnh nhạt bất mãn nhìn Doãn Tư Thần.
Hừ! Chơi cho lớn vào! Giờ tôi xem anh làm thế nào xong việc này?
Doãn Ngự Hàm cẩn thận bước đến nhẹ nhàng kéo tay áo Hề Hề, nói: “Mommy, anh hai ngủ rồi, chúng ta mang anh hai vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Dược là do cậu nhóc điều chế ra, sao cậu có thể không biết lý do khiến Cố Miểu ngủ mê mệt như vậy được, căn bản vốn không phải độc dược mà chỉ là thuốc mê thôi!
Hề Hề vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên cả người cô choáng váng, loạng choạng rồi ngất xỉu, ngã quỵ xuống, Doãn Tư Thần đã ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô.
“Người đâu, đưa tất cả vào nhà nghỉ ngơi.” Doãn Tư Thần đưa tay đỡ chân Hề Hề lên và bồng cô đi vào.
Mộc Nhược Na lúc này mới mở miệng: “Doãn Tư Thần, lần này anh chơi lớn quá rồi đó! Tốt xấu gì vẫn nên báo trước với tôi một tiếng chứ!”
Doãn Tư Thần trước nay luôn lười giải thích với người khác về tính toán của mình, bất quá nể mặt Mộc Nhược Na là mẹ nuôi của hai con trai, vừa rồi cô lại liều mình bảo vệ hai đứa bé nên anh bất đắc dĩ giải thích hai ba câu.
“Nếu không để Hề Hề cảm nhận được sinh ly tử biệt, thì cô ấy sẽ không thể nhận ra tình cảm của mình đối với hai đứa bé. Lựa chọn việc chờ đợi khả năng mong manh rằng cô ấy sẽ tự nhớ lại, thì có thể cả đời này cô ấy cũng không bao giờ khôi phục ký ức, không bằng để cô ấy nhận ra mọi điều bằng bản năng làm mẹ của mình. Sinh ly tử biệt chính là thời khắc dễ dàng nhất để bộc lộ nội tâm, phản ứng của cô ấy tối nay không phải rất phù hợp sao?” Dứt lời, Doãn Tư Thần liền ôm Hề Hề vào nhà.
Khi đi đến cửa, Doãn Tư Thần lần nữa đứng lại, nói thêm: “Chuyện đêm nay tôi xuất hiện, đừng nói với cô ấy.”
“Anh tính biến tôi thành đồng phạm à?” Mộc Nhược Na tức muốn nổ phổi: “Anh muốn vạn dặm truy thê kiểu gì tôi không ý kiến, nhưng làm ơn đừng có chơi đùa quá trớn thế này! Thiếu chút nữa tôi đã bị lừa đến thót tim rồi!”
“Đám người kia không phải do tôi sai đến.” Doãn Tư Thần giải thích lời cuối cùng, sau đó ôm Hề Hề đi vào.
Cố Miểu được Tiểu A ẵm vào, khi đi ngang qua Mộc Nhược Na thì Tiểu A vội vàng thấp giọng giải thích: “Đám người kia là một nhóm buôn lậu vũ khí, chỗ này là điểm giao dịch hàng tháng của chúng. Chuyện này chúng tôi cũng vô tình vừa biết được, khi phát hiện ra đêm nay chúng sẽ thực hiện giao dịch thì chủ tịch đã cho người mai phục âm thầm bảo vệ mọi người.”
Mộc Nhược Na bực dọc hung hăng ném khẩu súng trong tay xuống đất.
Có ý gì chứ? Rõ ràng là chơi khăm cô mà!
Đã cho người bảo vệ thì nên báo cô một tiếng chứ!
Thảo nào tên Thượng Kha kia ngày càng gian xảo! Hóa ra là học theo Doãn Tư Thần!
Hừ! Doãn Tư Thần, anh đợi đấy!
Doãn Ngự Hàm lạch bạch chạy đến, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Mộc Nhược Na lắc qua lắc lại, làm vẻ mặt đáng thương: “Mẹ nuôi~!”
“Con đã biết trước phải không?” Mộc Nhược Na híp mắt dò xét nhìn Doãn Ngự Hàm.
Doãn Ngự Hàm hơi rụt rụt cổ, khẽ nói: “Bọn con sau khi đến đây cũng mới phát hiện ra thôi, không ngờ ở đây lại là cứ điểm giao dịch buôn vũ khí.”
Mộc Nhược Na thật muốn ngửa mặt lên than trời mà!
Mộc Nhược Na cô và người của Doãn gia chắc là có thù ở kiếp trước?
Cô bị cả hai cha con nhà này chơi vố quá đau nha!
“Lát nữa khi mommy tỉnh lại, chúng ta sẽ không nói daddy đã tới.” Doãn Ngự Hàm nhận ra Mộc Nhược Na đang tức giận, lập tức thi triển công phu nũng nịu vô địch của mình: “Mẹ nuôi, mẹ nuôi, con cầu xin mẹ nuôi đừng nói với mommy được không? Con cùng Cố Miểu vất vả lắm mới tìm được mommy, giờ mommy đã chịu nhận bọn con, nếu mommy mà biết thì nhất định sẽ giận bọn con mà bỏ đi mất! Mẹ nuôi, mẹ cũng không muốn bọn con lại lạc mất mommy đúng không? Mẹ nuôi giúp bọn con lần này thôi, lần sau sẽ không vậy nữa, con đảm bảo đó!”
Thấy Doãn Ngự Hàm nũng nịu như vậy, Mộc Nhược Na thật không biết nói gì nữa.
“Vậy con nói xem, khi mommy của con tỉnh lại thì chúng ta giải thích thế nào?” Mộc Nhược Na tức giận hỏi.
“Rất đơn giản mà! Cứ nói là mommy chịu đả kích quá lớn nên bị ảo giác! Mommy thấy daddy xuất hiện chỉ là ảo giác!” Doãn Ngự Hàm trả lời vẻ đương nhiên.
Mộc Nhược Na muốn nghẹn họng vì tức, cái thằng nhóc Doãn Ngự Hàm này thật là.. có phải bao nhiêu tính cách đều di truyền từ ba của con không vậy?
Chỉ mới ba tuổi mà đã phúc hắc gian xảo thế này?
“Sau đó thì sao?” Mộc Nhược Na đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của cô đang bị một nhóc tì ba tuổi xem thường quá nặng nề.
“Đã chịu kích thích quá lớn, thì tất nhiên không thể ở lại đây nữa. Sáng mai chúng ta sẽ trở về thành phố, con và Cố Miểu sẽ ở bên cạnh an ủi mommy để mommy ở nhà tịnh dưỡng cuối tuần.” Doãn Ngự Hàm trả lời một kịch bản hoàn hảo.
Mộc Nhược Na nhìn chằm chằm Doãn Ngự Hàm cả một lúc thật lâu, rốt cuộc chậm rãi nói: “Con quả nhiên là con trai của Doãn Tư Thần nha, có muốn giả mạo cũng không được! Tính cách phúc hắc này chính là giống y chang ba của con!”
Đến nước này Mộc Nhược Na muốn hay không vẫn phải hợp tác với hai nhóc tì để diễn màn kịch này.
Cô nhìn sang thì thấy Cố Miểu đã tỉnh!
Sau hơn một tiếng ngủ say sưa thì cậu nhóc đã thức dậy, còn Hề Hề bị kích động và hoảng sợ cực độ nên còn mê man.
Cố Miểu vừa mở mắt thì thấy mommy đang nằm bên cạnh, còn đang ngủ nữa chứ, cậu nhìn sang Doãn Ngự Hàm, tò mò hỏi: “Người xỉu là anh mà, sao mommy cũng xỉu luôn vậy?”
Mộc Nhược Na nghe vậy liền trợn trắng mắt.
Doãn Ngự Hàm ngước mặt lên nhìn trời, nói: “Mommy tưởng anh chết nên khóc nhiều lắm, khi nghe nói anh không chết thì mommy mới bình tĩnh một chút rồi sau đó ngất xỉu. Em cũng muốn bị kim châm để mommy ôm em như vậy quá..”
Mộc Nhược Na:” ”
Cố Miểu gật gật đầu:” Được, lần sau tới em nha. ”
Mộc Nhược Na:” ”
Doãn Ngự Hàm:” Chúng ta phải tập trước để thống nhất nữa, chuyện tối hôm nay là một người khác đã cứu chúng ta, daddy chưa từng xuất hiện. ”
Cố Miểu:” Ừ. ”
Mộc Nhược Na:” ”
Doãn Ngự Hàm:” Nếu mommy nhất quyết nói là nhìn thấy daddy, thì chúng ta càng phải kiên quyết khẳng định đó là ảo giác! Hơn nữa còn phải nói với mommy là đám người khủng bố đó đêm nay có mang theo thuốc mê gây ảo giác. ”
Cố Miểu:” Ừ. ”
Mộc Nhược Na:” ”
Mộc Nhược Na cảm thấy thế giới này thật là nhiều điều xấu xa mà, đến cả đứa nhóc ba tuổi còn biết suy luận logic để vẽ ra một tình huống thấu đáo đến vậy, cô có thể làm gì đây?
Doãn Ngự Hàm cầm tay Hề Hề kiểm tra một chút, lập tức nói:” Mommy sắp tỉnh lại rồi, mọi người vào vị trí mau lên! ”
Cố Miểu liền nằm phịch xuống, làm bộ dáng tiếp tục hôn mê.
Mộc Nhược Na ngồi ngây ngốc, Doãn Ngự Hàm vội vàng chạy lại kéo kéo cô và nói:” Mẹ nuôi, lúc này mẹ nuôi phải có bộ mặt cực kỳ khổ sở đau thương chờ cảnh sát tới nha! ”
Mộc Nhược Na ngơ ngáo gật gật đầu, à khoan đã, đúng rồi.. vì cái gì mà cảnh sát còn chưa đến đây? Dù là đang ở ngoại ô của thành phố Paris, nhưng vụ nổ vừa rồi rất lớn, cảnh sát sao còn chưa xuất hiện?
Doãn Ngự Hàm chậm rãi nói:” Không sao cả, tầm mười phút nữa thôi. ”
Mộc Nhược Na cảm thấy cô đang bị thế giới này ghét bỏ mà..
* * *
Mười phút sau, Hề Hề quả nhiên từ từ tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên khi mở mắt ra là mờ mịt nhìn quanh, sau đó cô ngồi bật dậy thốt lên:” Cố Miểu! ”
Cô căn bản không để ý thấy Mộc Nhược Na đang đứng cạnh, liền xoay người khắp hướng tìm Cố Miểu.
Đến khi Hề Hề nhìn thấy Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm đang nằm bên cạnh mình thì nước mắt lần nữa trào ra:” Cố Miểu, Ngự Hàm, hai con tỉnh dậy đi!”
Hề Hề còn chưa hoàn hồn sau vụ nổ mìn và màn ám sát khi nãy, cô vẫn cho rằng Cố Miểu bị đám côn đồ giết chết, đúng lúc này thì Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm mới tỉnh lại, nhìn thấy Hề Hề khóc đến thương tâm như vậy thì đáy lòng hai cậu nhóc vô cùng áy náy.
Chỉ vì muốn mau chóng đưa mommy trở về đoàn tụ, hai bánh bao nhỏ cũng chỉ bất đắc dĩ thôi mommy à!