Chương 2042
Mễ Tiểu Anh không được tự nhiên tránh mặt nói: “Thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta nên lên đường thôi.”
Mễ Tiểu Anh nói xong là quay đầu đi tới bãi đỗ xe.
Doãn Ngự Hàm bị hai chữ “chúng ta” lấy lòng, lộ ra một nụ cười đắc ý, bước chân thong thả đi theo Mễ Tiểu Anh.
Lần này tới thành phố D, Khuê Sinh lấy ra một chiếc SUV.
Bên trong đã được cải tiến nên rất thoải mái.
Khuê Sinh lái xe ở đằng trước, Doãn Ngự Hàm và Mễ Tiểu Anh ngồi ở đằng sau.
Mễ Tiểu Anh đã lấy được danh sách của triển lãm này trước đó, cô ta cẩn thận xem xét, nghĩ có đồ gia dụng nào mà Doãn Ngự Hàm có thể cảm thấy hứng thú.
“Những thứ đồ gia dụng này cũng không tồi, có muốn tôi thay luôn đồ gia dụng trước kia vẫn dùng trong nhà cũ cho anh luôn không?” Sau khi Mễ Tiểu Anh xem xong danh sách thì hỏi Doãn Ngự Hàm: “Trừ mấy con robot thông minh là chiêu bài coi như có điểm sáng ra thì những thứ khác cũng được. Bàn về thợ điêu khắc, không bằng bên nhà cũ. Bàn về chất liệu, cũng chẳng bằng nhà cũ.”
“Cho dù là điểm sáng cũng phải nhìn một cái đã.” Doãn Ngự Hàm ung dung nói: “Cao thủ trong dân gian, Tập đoàn tài chính Doãn thị của chúng ta có khổng lồ hơn nữa cũng có chỗ sơ suất. Nếu gặp được một nhà thiết kế giỏi có thể khai thác được cho Tập đoàn tài chính Doãn thị chúng ta thì sao.”
Mễ Tiểu Anh nghe thấy Doãn Ngự Hàm định khai thác người, cô ta cũng không nói gì.
“Cạch!” Doãn Ngự Hàm mở tủ lạnh ra lấy một lon nước trái cây đã mở nắp cho Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Vừa uống một ngụm xong Mễ Tiểu Anh lập tức giật mình.
Đây là mùi vị mà cô ta thích uống nhất bốn năm trước.
Không ngờ Doãn Ngự Hàm vẫn còn nhớ.
Ánh mắt Mễ Tiểu Anh không dám nhìn Doãn Ngự Hàm, cô ta rất sợ sẽ lộ ra nỗi buồn không nên để lộ.
Cô ta buộc mình quay đầu nhìn ra cảnh vật ngoài xe, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may Doãn Ngự Hàm không ép buộc Mễ Tiểu Anh, anh ấy cũng tự mình mở một lon yên lặng uống.
“Thấy mệt thì ngủ một lát đi.” Doãn Ngự Hàm nhìn dáng vẻ Mễ Tiểu Anh không nhúc nhích, anh ấy vừa buồn cười vừa đau lòng: “Ở đây không có người ngoài.”
“Không cần.” Lúc này Mễ Tiểu Anh với thu hồi tầm mắt, cẩn thận lời nói: “Tối qua ngủ đủ rồi.”
Nếu đề tài đã không thể tiếp tục nữa, vậy để nó lạnh xuống đi.
Nhưng mà sao Doãn Ngự Hàm có thể để bầu không khí lạnh xuống được?
Vì thế Doãn Ngự Hàm mở miệng đổi chủ đề: “Chuyện của Đường Đức ấy, dạo này em có nghe ngóng không?”
Mễ Tiểu Anh lắc đầu: “Tôi vội như thế làm gì có thời gian quan tâm người khác?”
Doãn Ngự Hàm khẽ nở nụ cười: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
“Sao chứ?’
“Anh ta có chút tin đồn, đúng lúc có liên quan tới em.” Doãn Ngự Hàm ngậm cười mở miệng nói: “Khoảng thời gian trước, không phải anh ta đang mặn nồng với con gái nhà họ Lý sao?”
Mễ Tiểu Anh gật đầu.