Chương 864
Lúc này, Vân Mặc Dung được Cố Hề Hề nhớ đến, đang ở trong một hang động dưới nước, lâm vào hôn mê.
Một con chó núi màu vàng đất bên cạnh, đang liếm lên mặt cô đầy bất an, muốn đánh thức chủ nhân của mình.
Con chó núi này, được sinh ra và lớn lên ở nông thôn, tên là Hoàng Hoàng, năm nay ba tuổi, là tuổi mà dồi dào sức lực và trí tuệ nhất.
Trên đường Vân Mặc Dung tham gia tiệc đầy tháng của Doãn Nhất Nặc trở về thì nhặt được Hoàng Hoàng.
Lúc Hoàng Hoàng mới được Mặc Vân Dung nhặt về, thì lúc nào cũng sợ sệt và hoảng loạn, một tiếng động nhỏ cũng khiến nó thần hồn nát thần tính, bắt đầu cảnh giác cao độ.
Nhưng Vân Mặc Dung quá đỗi dịu dàng, cũng có thể là do tính tình của Vân Mặc Dung rất nhu mì.
Hoàng Hoàng dần thả lỏng cảnh giác, để cho Vân Mặc Dung tiếp cận nó.
Những ngày sau đó, Hoàng Hoàng lúc nào cũng ở bên cạnh Vân Mặc Dung.
Vân Mặc Dung cũng không hề khinh rẻ vì nó là loại chó rẻ tiền, tự tay tiêm cho nó, tỉa lông, tắm rửa, cho uống thuốc, bón cơm, thậm chí mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ đến thăm nó.
Vậy nên loại công tử như người giời rơi xuống như Tưởng Dật Hải mới ghen với Hoàng Hoàng.
Có lẽ là do tình yêu của Vân Mặc Dung, Hoàng Hoàng cuối cùng cũng nhận chủ nhân mới, hơn nữa toàn tâm toàn ý tin tưởng người chủ của mình.
Ngay từ lúc Hoàng Hòang một tuổi, Vân Mặc Dung đã nhận ra nó thông minh hơn những con chó nông thôn khác, trí tuệ của nó có thể so với đứa trẻ bảy tám tuổi.
Giống chó này, là vô cùng khó có được, vô cùng hiếm thấy.
Vậy nên, Vân Mặc Dung có ý muốn rèn luyện Hoàng Hoàng.
Hoàng Hoàng cũng không làm Vân Mặc Dung thất vọng, nó biểu hiện rất xuất sắc, hoàn toàn vượt khỏi mức độ của một con chó nông thôn bình thường.
Đến Tưởng Dật Hải cũng thấy hứng thú với nó.
Mỗi ngày, chuyện khiến Hoàng Hoàng vui nhất là ăn tối, rồi đi dạo với ông chủ và bà chủ.
Hoàng Hoàng rất thích chạy, nhưng chạy chưa được xa, nó liền quay đầu lại, dịu dàng nhìn ông chủ và bà chủ nắm tay nhau đi về phía nó.
Hoàng Hoàng cảm thấy rất vui, cũng rất hạnh phúc.
Nó coi bà chủ là mẹ nó.
Bảo vệ mẹ chính là nhiệm vụ của Hoàng Hoàng, vậy nên, nó theo mẹ đến nơi rừng rậm nguyên sơ này.
Mới đầu, mẹ vẫn còn bình thường.
Nhưng rồi một ngày, mẹ đột nhiên tỉnh lại từ giấc ngủ sau đó một mình rởi khỏi lều, biến mất trong màn đêm tối.
Hoàng Hoàng tự cắn đứt dây thừng buộc cổ, lo âu chạy lên liền nhìn thất một cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Hoàng Hoàng nhìn thấy mẹ của mình, lại nhìn thấy một đám đom đóm lửa tạo thành vòng sáng đi tới.
Mà phía sau vòng tròn đom đóm lửa chính là vách đá thẳng đứng.
Chỉ cần mẹ đi thêm một bước nữa chính là thịt nát xương tan.
Hoàng Hoàng điên cuồng chạy về phía vòng sáng đom đóm lửa, cắn ống quần mẹ nó một cái, lại liều mạng kéo lại.