Chương 1681
Tiết Tuyết dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó than thở: “Lý Tư cũng không nhỏ rồi, tại sao lại còn không hiểu chuyện như thế chứ? Cứ hay chơi trò trốn tìm với các vệ sĩ. Vệ sĩ đi theo, thì làm sao mà có thể hại cô ta chứ? Cũng là muốn tốt cho cô ta, nhưng cô ta lại phụ lòng tốt của anh. Ôi, lần này có chuyện rồi, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, trong lòng tôi cứ luôn cảm thấy hoang mang.”
Mặc Tử Hân khoé miệng khẽ giật.
Nếu như Hề Hề ở đây, Hề Hề sẽ không nói như vậy.
Suy cho cùng thì cô ta không phải là Hề Hề.
Tiết Tuyết dường như chưa nhận ra sự khác thường của Mặc Tử Hân, tiếp tục nói: “Lúc trước nhỏ, cứ hay làm ồn ầm ĩ cả lên, chơi trốn tìm với vệ sĩ cũng chẳng qua là trò chơi của trẻ con, nhưng lớn rồi vẫn chơi như thế này, vậy không phải là phụ tình nghĩa của anh đối với cô ta sao? Anh xem cô ta là đứa trẻ, nhưng suy cho cùng thì cô ta đã không phải là đứa trẻ nữa. Đã tốt nghiệp đại học cả rồi, nên hiểu chuyện chứ…”
“Đủ rồi.” Mặc Tử Hân lên tiếng cắt ngang lời của Tiết Tuyết: “Cô đi về đi.”
Sắc mặt của Tiết Tuyết tối sầm lại, sau đó liền vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, cười và đứng lên: “Vậy anh nhớ ăn điểm tâm này nhé, vẫn còn nóng đấy.”
Mặc Tử Hân không trả lời, Tiết Tuyết không cam lòng rời khỏi.
Tiết Tuyết đi ra không bao lâu sau thì Dư Khiết đi tới: “Tổng giám đốc Mặc, anh kiếm tôi có chuyện gì sao?”
Mặc Tử Hân nhìn Dư Khiết, lúc này mới lộ vẻ mặt mệt mỏi: “Lý Tư mất tích rồi.”
Dư Khiết sửng sốt, lập tức cau mày nói: “Bọn bắt cóc đã liên hệ chúng ta chưa? Muốn tiền chuộc hay là muốn thứ khác? Chắc chắn là bắt cóc hay là tự biên tự diễn?”
Mặc Tử Hân rất hài lòng với phản ứng của Dư Khiết.
Rõ ràng, Dư Khiết thực sự bình tĩnh suy nghĩ về vấn đề.
Tính cách này của Lý Tư, tự biên tự diễn cũng không phải là không thể. Chiêu trò này, cô ta trước đây đã chơi qua rất nhiều rồi.
Để gây được sự chú ý, đúng là dùng đủ mọi chiêu trò.
Nếu không thì Mặc Tử Hân cũng sẽ không chán ngán với những hành động này của Lý Tư như vậy.
Nào là giả bệnh, nào là giả vờ muốn nhảy lầu rồi cắt cổ tay, nào là giả vờ bị bắt cóc, nào là giả vờ bị tổn thương… những trò này chơi quá nhiều rồi, còn đối với những người khác sau khi nghe thấy Lý Tư bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên là, có phải Lý Tư lại giở trò không, có phải lại chơi chiêu trò cũ không?
Dư Khiết ngay lập tức nói: “Có lẽ Lý Tư đã nhìn thấy tin hiện ra liên quan đến bữa ăn của anh và Tiết Tuyết ở trên mạng, cho nên mới làm ra phản ứng này.”
Mặc Tử Hân không bày tỏ ý kiến.
Dư Khiết tiếp tục nói: “Hi vọng lần này cô ta vẫn là tự biên tự diễn. Bị bắt cóc sẽ không có kết cục tốt. Tổng giám đốc Mặc, tôi đi sắp xếp người đi tìm kiếm và giải cứu.”
“Được.” Mặc Tử Hân gật đầu.
Chuyện này giao cho Dư Khiết, anh ta yên tâm hơn.
Dư Khiết là người suy nghĩ tỉ mỉ, làm việc quyết đoán.
Nếu Lý Tư thực sự xảy ra chuyện gì, có Dư Khiết ở đây cũng dễ giải quyết hơn.
Đáng tiếc, hai người vào lúc này cũng không ngờ rằng diễn biến tiếp theo của sự việc đã vượt quá sự mong chờ của họ, cuối cùng dẫn đến một cái kết không thể thay đổi.
Sau khi bị đánh ngất, Lý Tư bị ném vào hàng ghế sau của xe hơi, và cùng chiếc xe lắc lư đi vào núi.
Trong ngọn núi này, rừng rậm rất sâu, đỉnh núi trùng điệp, có rất ít người sinh sống.