Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1892

“Cảm ơn.” Mặc Tử Huyên khá bao dung đối với những người xinh đẹp, đặc biệt là em trai này, đáng yêu cực kì luôn.

“Không có gì đâu chủ nhân xinh đẹp ạ.” Lúc em trai nhìn thấy Mặc Tử Huyên thì tai của cậu ấy đã đỏ bừng lên rồi. Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy một khách hàng nào vừa thanh nhã lại vừa xinh đẹp như vậy.

“Đây là các loại mì ramen, chủ nhân có thể chọn size to, vừa hoặc nhỏ tùy theo nhu cầu của mình. Bên này là nguyên liệu ăn kèm, chủ nhân có thể chọn tùy theo khẩu vị của mình. Bên này là món ăn kèm, còn bên này là nước dùng có mùi vị khác nhau…” em trai giới thiệu hết sức tận tâm, khi thấy ánh mắt của Mặc Tử Huyên dừng lại trên món nào đó quá 3 giây thì sẽ giới thiệu chi tiết hơn.

Giọng nói của em trai này rất hay, giới thiệu cũng rất chi tiết nữa.

Dường như Mặc Tử Huyên đã hiểu nguyên nhân tại sao cửa hàng này lại nổi tiếng như vậy rồi.

Ăn uống và chuyện nam nữ là bản tính của con người.

Ai nấy cũng đều thích những thứ đẹp đẽ.

Cho dù mùi vị chỉ ở mức trung bình thôi nhưng gặp được một em trai đáng yêu như vậy thì cũng được mà!

Ai nói ăn cơm thì nhất định phải ăn ở Michelin, nhất định phải ăn ở những nhà hàng được xếp hạng sao?

“Vậy thì cậu đề cử một món cho tôi đi.” Mặc Tử Huyên vừa cười vừa nói: “Đây là lần đầu tôi tới đây nên không hiểu biết nhiều cho lắm.”

“Vâng, chủ nhân.” Hình như tai của em trai lại càng ngày càng đỏ ửng hơn, nhanh chóng nhấn mấy nút rồi mang vài món ăn kèm cùng nước dùng ra cho Mặc Tử Huyên. “Hai vị chủ nhân ăn nhiêu đây là đủ rồi, nếu còn thấy ăn chưa đã thì có thể gọi thêm.”

“Được, cảm ơn đề cử của cậu.” Mặc Tử Huyên liếc mắt nhìn bảng tên của em trai và ghi nhớ số công việc của cậu ấy.

Sau khi hai người gọi món xong thì rất nhanh đã có một người phục vụ khác đến và lịch sự dẫn họ vào đại sảnh dùng bữa ở phía trước.

Phòng ăn nhỏ đặt hơn 20 chiếc bàn, không gian rất chật chội.

Nhưng nếu có ai có hứng thú muốn chen lấn thì cũng sẽ không thể chen lấn được.

Thật sự là ý tưởng hay đấy.

Mặc Tử Huyên đi theo và ngồi vào chỗ thì ngay lập tức có một phục vụ mang nước trà đến.

“Thú vị đấy.” Mặc Tử Huyên nói với Chu Lập Đức: “Dù có hơi nhiều người một chút nhưng cảm giác cũng được đấy chứ.”

“Ăn cơm thì phải ăn trong không khí náo nhiệt.” Chu Lập Đức vừa cười vừa trả lời nói: “Lúc nào cô cũng tới mấy nhà hàng lạnh lẽo vắng vẻ, yên tĩnh, riết rồi khẩu vị của cô sẽ bị hủy hoại theo thời gian đấy. Thỉnh thoảng tới những tiệm nhỏ ở trên phố náo nhiệt như thế này, ngắm nhìn tình trạng cuộc sống của mọi người cũng tốt mà.”

“Đúng thế.” Mặc Tử Huyên gật đầu: “Chốc nữa phải rủ Hề Hề với Nhược Na gọi thêm cả Mạc Dung cùng tới đây nếm thử mới được, có lẽ họ cũng sẽ thích.”

“Xem ra tình cảm của các em rất tốt.” Chu Lập Đức thở dài: “Thật khiến người ta ngưỡng mộ mà.”

Mặc Tử Huyên khẽ mỉm cười: “Đúng thế.”

Theo thời gian nói chuyện thì mì ramen và các món ăn kèm khác cũng được mang lên cả rồi.

Mặc Tử Huyên nhìn các thực khách xung quanh mình, cô không để ý đến thứ tự trước sau, cũng không để ý đến có thô lỗ hay không, cô đổ tất cả những gia vị yêu thích của mình vào trong bát mì ramen như những người khác.

Sau khi nếm thử một miếng thì đúng thật sự là không tệ chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK