Chương 1973
Cố Miểu đoán ra được gì đó, nhưng lại không dám khẳng định.
Đáy lòng Doãn Nhất Nặc nảy lên một cái, giống như là đoán ra được điều gì.
Nhưng mà, chắc không phải đâu nhỉ?
Anh trai vẫn luôn là một người vô cùng mạnh mẽ, sẽ không vì một chút chuyện như vậy, mà thổ huyết đi?
Doãn Tư Thần nhìn thấy Cố Miểu và Doãn Nhất Nặc muốn nói rồi lại thôi, liền biết có nội tình, lập tức mở miệng nói: “Trước tiên đừng hỏi nữa, đi nhìn Ngự Hàm như thế nào trước đã.”
Một đám người bước đi lộn xộn tiến vào trong phòng, nhìn thấy Doãn Ngự Hàm nằm trên giường, khuôn mặt đẹp trai không gì sánh bằng, giờ phút này lại trắng bệch hết sức đáng sợ.
Trên cánh tay đang truyền nước biển, trạng thái dường như đã ổn định lại.
Bác sĩ nhìn thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, lập tức nghênh đón, thấp giọng báo cáo: “Là tức giận công tâm, đã tiêm thuốc, ổn định lại rồi. Không có gì quá đáng ngại, nhưng không thể có thêm cảm xúc dao động quá lớn gì nữa, nếu không sẽ tổn hại đến cơ thể.”
“Tức giận công tâm?” Vài người có mặt ở đó trăm miệng một lời nói: “Sao có khả năng?”
Doãn Ngự Hàm từ nhỏ đã là thuộc loại hình có tâm hồn cực kỳ lớn mạnh. Làm cấp dưới của Hans nhiều năm như vậy, bị tàn phá đến sống không bằng chết, đều không có bị tức giận công tâm bao giờ.
Sau này ở trên thương trường đánh đâu thắng đó bất khả chiến bại, càng không có người có thể khiến anh tức giận công tâm.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho người từ trước đến nay luôn bình tĩnh, không sợ hãi bất cứ điều gì như Doãn Ngự Hàm tức giận đến công tâm.
“Các con có phải biết được điều gì đó không?” Doãn Tư Thần yên lặng nhìn con gái và con rể của mình, nói: “Đi theo bố.”
Cố Miểu và Doãn Nhất Nặc không thể không đi theo Doãn Tư Thần rời đi, chỉ có Cố Hề Hề ở lại chăm sóc cho con trai của mình.
Vào thư phòng, Doãn Tư Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Các con có phải biết được điều gì không? Nói!”
“Bố…” Doãn Nhất Nặc do dự một chút: “Con cũng không quá khẳng định, Khuê Sinh vẫn luôn đi theo anh, hay là trước tiên gọi Khuê Sinh qua hỏi đi?”
Doãn Tư Thần nhanh chóng ra lệnh cho gọi Khuê Sinh lập tức tới đây.
Khuê Sinh vừa nhìn thấy Doãn Tư Thần thì biết ngay giờ có muốn dấu điều gì cũng không dấu được nữa rồi.
“Chủ tịch.” Khuê Sinh nhanh chóng mở miệng nói: “Chuyện của cậu chủ, tôi cũng có một phần trách nhiệm.”
Doãn Tư Thần từ trước tới giờ cũng không phải là kiểu người cứ gặp chuyện sẽ tìm cách đổ lỗi cho người khác, nên phủi tay nói: “Cậu trước hết đừng có nhận trách nhiệm về mình như thế, nói cho tôi xem đã có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Vâng, chủ tịch.” Khuê Sinh cẩn thận đem mọi chuyện ngày hôm nay rõ ràng kể lại hết một lượt: “Lần này sau khi du học trở về, có vẻ trợ lý Mễ vẫn luôn tìm cách để tránh mặt cậu chủ, thế nên cậu chủ có chút mất hứng. Hôm nay trên đường về nhà, có người mời trợ lý Mễ đi ăn cơm, mà có vẻ như trợ lý Mễ lại rất vui vẻ đồng ý với lời mời kia. Nên là cậu chủ rất không vui, sau khi về tới nhà, đâu cũng không đi, vẫn luôn đứng chờ trước cửa, đợi cho tới khi trợ lý Mễ trở về mới thôi. Cậu chủ đúng là rất giận dữ thế nhưng vừa nhìn thấy trợ lý Mễ thì lại tự mình hạ hỏa trước rồi. Chỉ có điều….”
Trong mắt Khuê Sinh hiện lên một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Chỉ có điều trợ lý Mễ lại đưa ra đề nghị chia tay, nói rằng đã đem lòng thích người khác mất rồi. Thế nên cậu chủ không chịu nổi đả kích này, tức giận tới mức hộc máu.”
Doãn Tư Thần còn chưa kịp nói gì, thì Doãn Nhất Nặc đứng bên cạnh ngay lập tức xen vào: “Nói bừa! Tiểu Anh không phải là người như thế! cô ấy không phải là loại người như thế! Mấy năm nay cô ấy bận tới mức chân không chạm đất, một ngày cũng chỉ có ba bốn tiếng đồng hồ để ngủ, cô ấy còn có thời gian để đem lòng yêu ai khác thì tôi có thể đem đầu của tôi hát xuống cho mấy người đem ra đá.”