Chương 1507
“Tôi và cô ấy là cùng dòng họ, tôi cũng họ Vân, tên là Vân Yên.”
“Được rồi. Nếu đã như vậy, tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của hai người nữa.” Khúc Tranh Minh khách khí nói:
“Tôi muốn đi thử vận may lần nữa, nói không chừng sau khi trò chuyện với hai cô xong thì tôi cũng dính được chút may mắn của hai người.”
“Vậy trước hết chúc anh Khúc đây có thể đạt thành tâm nguyện.” Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên cùng đứng lên, bắt tay với Khúc Tranh Minh, tiễn anh ta rời đi.
Chờ sau khi Khúc Tranh Minh rơi đi, hai người lại ngồi xuống lần nữa.
“Hề Hề, người này có chút ý tứ đấy!” Mặc Tử Huyên vừa uống cà phê vừa cười nói: “Thật sự lâu rồi chưa thấy qua người thú vị như vậy đấy.”
“Đáng tiếc tớ không muốn liên lụy vào vòng xoáy quyền lực của dòng họ khác nữa đâu.” Cố Hề Hề lại đổi thành một ly cà phê Nam Sơn, nói:
“Tớ không tin, anh ta sẽ không đi điều tra thân phận của chúng ta. Lúc hai chúng ta tới cũng không có che giấu tung tích của mình, chỉ cần anh ta muốn thì sớm muộn gì cũng có sẽ biết cậu vừa khai tên giả.”
“Vậy thì sao chứ?” Mặc Tử Huyên ra vẻ không quan trọng: “Dù sao anh ta có muốn đụng tới nhà họ Mặc cũng không nổi. Tỉnh Y vậy mà là địa bàn của anh tớ nha!”
“Tớ lo lắng một điều là, anh ta sẽ làm bộ không nhận ra cậu, sau đó mượn cậu mà leo lên nhà họ Mặc, lợi dụng sự ảnh hưởng của nhà họ Mặc ở Malaysia mà thúc đẩy kế hoạch nắm toàn quyền nhà họ Khúc của anh ta lên sớm hơn đó.” Cố Hề Hề thoải mái nói tiếp:
“Loại thủ đoạn này không phải nhìn quen lắm sao?”
“Có thể nha, Hề Hề.” Mặc Tử Huyên bóp chóp mũi của Cố Hề Hề:
“So với trước kia, cậu trưởng thành hơn nhiều lắm đó! Loại chuyện như này mà cậu cũng có thể nhìn ra được.”
“Cậu cũng nói là đã thấy nhiều thì tự nhiên sẽ biết đó thôi.” Cố Hề Hề làm mặt xấu với Mặc Tử Huyên một cái rồi nói tiếp:
“Ai bảo cậu là kiểu người mê sắc đẹp chứ! Lúc trước cậu khóc lóc hô hào không để ý tới Cảnh Dung, cuối cùng còn không phải bị dáng người và khuôn mặt của Cảnh Dung bắt lại hay sao? Tớ nhìn thấy tên Khúc Tranh Minh kia, dáng người cũng rất được đấy.”
Mặc Tử Huyên lập tức ồn ào với Cố Hề Hề một trận: “Cậu nhìn vô cùng cẩn thận ha! Vậy cậu hãy nói xem Khúc Tranh Minh có dáng người đẹp hay anh trai của tớ có dáng người đẹp hả?”
“Tớ làm sao mà biết hả? Tớ cũng không thấy qua dáng người anh của cậu nha.” Cố Hề hề cũng đùa giỡn lại với Mặc Tử Huyên, nói tiếp:
“Nếu cậu đã tò mò như vậy, vậy dứt khoát tìm người chụp lén một tấm ảnh của Khúc Tranh Minh đi, sau đó tiến hành so sánh với anh của cậu không phải là được rồi à!”
“Ha ha, rõ ràng là cậu muốn nhìn dáng người của anh ta, còn khuyến khích tới đi chụp lén!” Mặc Tử Huyên cũng đùa giỡn theo:
“Cậu nói thử xem, cuối cùng cậu có từng thấy qua dáng người anh của tớ hay chưa nào?”
Cách đó không xa, có mấy bóng người đang đứng nghe được những câu nói đùa của hai người, thì lập tức lúng túng tiến lên không được mà lùi lại cũng không xong.
Mặc Tử Hân đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Anh ta cũng biết rõ cô em gái này của mình chỉ cần ở cùng một chỗ với Hề Hề, thì kiểu gì cũng không thèm cố kỵ lời nói, trò đùa gì cũng có thể lôi ra được hết.