Chương 851
Doãn Tư Thần cúi đầu hôn lên trán của Cố Hề Hề một cái, nở nụ cười nhẹ: “Em đối xử với cô bé thật tốt.”
“Nếu chúng ta đã mang cô bé về thì tất nhiên phải có trách nhiệm.” Cố Hề Hề suy nghĩ một chút nói: “Thật ra thì em cũng có chút lòng riêng. Con gái Nhất Nặc của chúng ra sau này sẽ kết hôn với Cố Miểu, sẽ không thiếu việc chạy tới chạy lui khắp thế giới, ngoại trừ việc bố trí cho con bé mấy người trợ lý ra thì em còn muốn bố trí cho nó mấy vệ sĩ, âm thầm che chở cho nó.’
Hành động của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề rõ ràng là vô cùng thiên vị cô con gái nhỏ, cả gia đình đều nhìn thấy rõ ràng.
Lúc Cố Hề Hề đem Nguyên Thập Tam về đây, mọi người cũng đã đoán ra được phần nào, Cố Hề Hề đang liều mạng giúp con gái có thêm tiền vốn, để sau này khi cô bé lớn lên sẽ không bị người ta bắt nạt.
Nhưng mà mọi người cứ chờ mong kết quả là được rồi.
Chỉ là hai người lúc này cũng không thử suy nghĩ xem Doãn Nhất Nặc cần người khác bảo vệ hả?
Cậu hai nhà họ Doãn cũng có thể bảo vệ người khác mà, đúng không?
Không biết tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, bây giờ Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đúng là đã nghĩ hết mọi cách để giúp cho Doãn Nhất Nặc có thêm chỗ dựa.
Doãn Tư Thần cười cười, không trò chuyện về đề tài này nữa, nói: “Lần này chúng ta đi một chuyến đến căn cứ của Hans, Hirayama lại vui đó. Nghe nói, vài ngày trước đó, Hans lấy được một ít nọc độc từ một bộ tộc nguyên thuỷ, hiệu quả vô cùng tốt, có lẽ Hirayama cũng nhận được tin tức, mới đến nhanh như vậy.”
“Như thế cũng tốt, để cho hai người bọn họ có chút thời gian vun đắp tình cảm.” Cố Hề Hề nói: “Làm loạn lên như hai người bọn họ kia cũng hiếm thấy thật! Tử Huyên và Cảnh Dung cũng chưa từng ầm ĩ đến vậy. Đúng rồi, mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Cảnh Thiếu Hoài, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị quà đi!”
“Được, nghe theo em cả.” Doãn Tư Thần kéo lấy tay của Cố Hề Hề, cười tít mắt: “Trời đẹp như vậy, đừng nói đến chuyện của người khác nữa, em vẫn nên suy nghĩ xem, làm thế nào để an ủi tấm lòng chờ em trở về của anh đi!”
Cố Hề Hề liếc nhìn anh một cái: “Đừng có linh tinh, bọn nhỏ ở sát vách đó!”
“Vậy chúng ta làm nhẹ thôi.” Doãn Tư Thần cúi đầu hôn Cố Hề Hề.
Mặc kệ thời tiết ra sao, anh cũng đều muốn hài hoà một chút như vậy cùng với Cô Hề Hề.
Một đêm giông bão qua đi, đón chào ngày mới là buổi sáng trời quang mây tạnh.
Doãn Nhất Nặc lục xục mặc quần áo ngủ tới gõ cửa: “Chị Thập Tam! Mở cửa!”
Đằng sau là mười mấy vệ sĩ cầm lấy giầy của cô bé, khom thắt lưng đuổi theo: “Cô chủ à, cô vẫn chưa mang giày này!”
Doãn Nhất Nặc giơ cái chân nhỏ nhỏ ra, để vệ sĩ xỏ giày cho cô bé, nhón chân lên gõ cửa: “Chị Thập Tam, dạy thôi!”
Nguyên Thập Tam mở cửa phòng, ngồi xổm người xuống: “Sao em dậy sớm thế? Hôm qua sấm sét nên sợ hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Nhất Nặc kinh ngạc nhìn Thập Tam: “Cái gì? Tối hôm qua có sấm sét sao?”
Nguyên Thập Tam bị sét hành đến nửa đêm ngủ không nổi: “…”
Lúc này, Cố Miểu đẹp trai và Doãn Ngự Hàm cũng chạy từ bên cạnh tới: “Ê, chào buổi sáng!”
Doãn Nhất Nặc ngẩng đầu lên: “Anh, tối hôm qua anh có nghe thấy tiếng sấm không?”
Doãn Ngự Hàm nhìn Cố Miểu một cái, Cố Miểu giơ tay xoa xoa đầu của Doãn Nhất Nặc: “Không nghe thấy.”