Chương 1531
“Vậy thì hai người nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng đây.” Mặc Tử Hân nói: “Một lát nữa sẽ có bữa tiệc chào mừng, khi đó bọn họ sẽ ra ngoài dạo chơi. Hai người hãy cẩn thận, cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh nhé.”
“Em hiểu rồi!” Mặc Tử Huyên sờ sờ lỗ tai: “Anh, thời kỳ mãn kinh của anh đến rồi.”
“Em chán sống sao!” Mặc Tử Hân chỉ cười, bóp má em gái: “Anh đi nhé!”
Cố Hề Hề đứng dậy tiễn Mặc Tử Hân.
Khi Mộ Tử Hân bước tới cửa thì anh ta dừng chân lại, lấy một cây đàn nhỏ trong túi ra, đưa cho Cố Hề Hề: “Đây là thiết bị định vị, em đeo nó lên người, đề phòng nguy hiểm.”
Cố Hề Hề không có lý do nào để từ chối nên phải nhận lấy.
Đương nhiên là cô tin tưởng Mặc Tử Hân.
“Nếu những thứ em mang theo không đủ dùng thì gọi điện thoại cho tôi, trang viên bên cạnh có tất cả mọi thứ.” Mặc Tử Hân lại lo lắng nahwcs nhở cô.
“Tôi biết rồi.” Cố Hề Hề cười nói.
Mặc Tử Hân không còn tìm được lý do để ở lại, liền xoay người rời đi.
Mặc Tử Huyên dựa vào ghế sô pha nói: “Anh trai tớ mới ngoài ba mươi tuổi, sao anh ấy lại có thể sống như một ông già vậy chứ.”
“Anh ấy cũng vì không yên tâm về cậu thôi.” Cố Hề Hề cười nói với Mặc Tử Huyên: “Cho dù cậu có lớn hơn đi chăng nữa thì trong mắt anh ấy cậu vẫn là một đứa trẻ mà thôi.”
Mặc Tử Huyên không nói nữa mà nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn kìa, đúng là có không ít người đến.”
Cố Hề Hề nhìn theo hướng của cô, thấy rất nhiều ô tô đang đậu trong sân.
Có vẻ như đêm nay trang viên này sẽ được lấp đầy.
Tại thời điểm này.
Trong một căn phòng nào đó ở lầu 1 của trang viên, Cậu Tần ngồi trước mặt Khúc Tranh Minh, cau mày nói: “Em họ của tôi không đến đây, mà để chị dâu họ tôi đến. Đây là ý gì chứ?”
Khúc Tranh Minh cười nhẹ: “Chủ tịch Doãn quả nhiên là chủ tịch Doãn, dù sao bố của anh cũng là bố của anh. Anh ta đã nhìn thấu quan hệ giữa tôi và anh từ lâu rồi, cho nên mới bảo vợ của mình đến đây để chứng minh lập trường của mình. Ai da, vốn dĩ muốn mượn thế lực của nhà họ Doãn, bây giờ chắc không mượn được rồi!”
Gương mặt Cậu Tần đỏ bừng lên: “Tôi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ trở thành như vậy.”
“Không sao, cho dù không mượn thế lực của nhà họ Doãn được thì chỉ cần nhà họ Doãn không đứng về phía những người anh của tôi là được rồi.” Đôi mắt Khúc Tranh Minh lóe lên sát khí: “Những khách đến đây ngày hôm nay, có những ai là dựa vào bọn họ?”
“Đây là danh sách.” Cậu Tần đưa một tờ giấy cho Khúc Tranh Minh rồi nói: “Tốc độ của các người anh của cậu cũng không chậm đâu! Mới nửa ngày thôi mà đã kéo không biết bao nhiêu người đến rồi, cũng không biết họ đã hứa những gì mà kéo được nhiều người đến giúp như vậy.”
Khúc Tranh Minh cười nói: “Đến giúp sao? Cái này thì chưa chắc đâu. Những điều mà họ đã hứa chỉ có thể được thực hiện sau khi họ trở thành gia chủ của nhà họ Khúc. Còn tôi bây giờ chỉ có thể thực hiện được một điều, chính là cho bọn họ bình an trở về.”
Cơ thể của Cậu Tần run lên.
Bây giờ anh ta cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình đúng hay sai khi đứng cùng thuyền với Khúc Tranh Minh rồi.