Chương 943
Anh Nhất Nhiễm mặc một bộ quần áo tơ tằm màu xám trắng vô cùng thoải mái, đứng ở cổng tự mình nghênh đón các cô.
“Anh Nhất Nhiễm, hôm nay sắc mặt của anh quả thật không tệ.” Cố Hề Hề đem lễ vật đưa cho người giúp việc sau lưng anh Nhất Nhiễm, cười chào hỏi.
“Có thể là do gặp việc vui nên tinh thần tôi cũng được thoải mái.” Anh Nhất Nhiễm mỉm cười trả lời, ánh mắt rơi vào trên người Vân Mạc Dung, ánh mắt tỏa ra sự dịu dàng.
Vân Mạc Dung nháy mắt mấy cái, luôn cảm thấy thời điểm Nhất Nhiễm nhìn mình thì trong ánh mắt anh ta có một chút gì đó không nói rõ được cũng không tả được.
Cô ấy lại sợ là mình tự mình đa tình, bởi vậy cũng không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Khả năng là do cô ấy đã cứu anh ta hai lần, cho nên anh ta đối với cô ấy có chút ỷ lại.
Hẳn là như vậy đi?
Vân Mạc Dung âm thầm nghĩ.
“Mau vào đi.” Anh Nhất Nhiễm mời các cô vào trong nhà: “Tôi ở đây không có bạn bè nào cả, muốn tìm người cùng uống chén rượu cũng là hi vọng xa vời. Cho nên, hôm nay cũng không có chuẩn bị quá nhiều rượu, mà thân thể của tôi cũng không thể uống nhiều, bởi vậy hi vọng các cô bỏ qua cho.”
“Không có gì, chúng tôi cũng rất ít khi uống rượu.” Vân Mạc Dung cười trả lời: “A, bình rượu vang này không tồi, tôi nhớ ở triển lãm đã thấy nó rồi.”
“Cô thích là tốt rồi.” Anh Nhất Nhiễm mời các cô vào phòng khách ngồi, nói: “Trà của nhà họ Vân có một không hai thiên hạ, tôi không ở đây tự bêu xấu chính mình nữa. Đây là trà tôi lấy về từ quê cũ, hương vị khả năng không bằng trà của nhà họ Vân, nhưng chắc cũng không đến nỗi tệ lắm. Nếm thử một chút?”
“Được.” Vân Mạc Dung mỉm cười gật đầu.
Cố Hề Hề nhìn xung quanh, cảm thấy ánh sang của biệt thự có chút không đúng lắm, lập tức đứng lên, nói: “Tôi có thể đi xung quanh tham quan một chút không?”
“Đương nhiên, cô cứ tự nhiên.” Nhất Nhiễm ôn hòa nhìn Cố Hề Hề: “Có chỗ nào không đúng, mời cô cho ý kiến.”
Cố Hề Hề cũng không khách khí, đánh giá góc độ và ánh sáng chung quanh căn nhà, nói với người giúp việc có thể thay rèm cửa hay là dùng một số loại rèm có màu sắc sáng hơn để tăng độ sáng cho căn nhà.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Vân Mạc Dung và Nhất Nhiễm.
Vân Mạc Dung uống trà, gật gật đầu nói: “Trà này cũng không tệ.”
“Múa rìu qua mắt thợ thôi.” Nhất Nhiễm mỉm cười nhìn Vân Mạc Dung, nói: “Tôi hôm qua ở công ty Vật Nghiệp có nghe nói đến chuyện của các cô. Không nghĩ tới, hai cô lại có bối cảnh lớn như vậy.”
Nói xong, Nhất Nhiễm tựa hồ như nhớ tới cái gì, có chút bứt rứt bất an nhìn Vân Mạc Dung: “Cô sẽ không trách tôi nghe ngóng tin tức của các cô chứ? Tôi chỉ là rất muốn biết chuyện của các cô, cho nên mới đi hỏi thăm.”
“Không sao.” Vân Mạc Dung lắc đầu, thân phận của cô và Cố Hề Hề vốn không phải là gì bí mật gì, tại thành phố N, tùy tiện hỏi thăm một chút thì đều có thể biết.
“Vậy là tốt rồi.” Anh Nhất Nhiễm rất nhanh liền vui vẻ đứng lên: “Tôi đi vào bếp xem nồi canh một chút…”
Anh Nhất Nhiễm đứng dậy với tốc độ quá nhanh, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, cả người như muốn ngã xuống đất
Vân Mạc Dung chân tay nhanh lẹ, lập tức kéo Nhất Nhiễm lại.
Nhưng không ngờ sức nặng của Nhất Nhiễm vượt quá suy nghĩ của Vân Mạc Dung, hai người cùng ngã xuống ghế sa lon.