Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2129

“Tôi biết rồi.” Tiểu Cát trả lời một tiếng, cậu ta nói chuyện với Mễ Tiểu Anh bằng thái độ rất nịnh bợ: “Chị có muốn ra ngoài tham quan một chút không?”

“Được.” Mễ Tiểu Anh không biết Tiểu Cát định làm gì nên đành gật đầu, đi tham quan xung quanh một chút.

Người trong buồng thu âm số một đang đeo tai nghe và hát.

Âm thanh từ thiết bị truyền ra ngoài, cảm giác vô cùng chân thật.

Không nói đến những yếu tố khác, người này hát cũng khá hay, cũng coi như có thiên phú trong chuyện hát hò.

Có hai người ngồi bên ngoài, chăm chú lắng nghe tiếng hát bên trong. Sau khi nghe xong, bọn họ ấn nút rồi nói vào mic: “Phần điệp khúc vẫn chưa đủ lực, điều chỉnh một chút nữa.”

Người ở bên trong làm ký hiệu OK rồi chuẩn bị hát lại lần nữa.

Tiểu Cát thấy Mễ Tiểu Anh có hứng thú với chuyện này nên nhanh chóng đi tới giải thích cho cô: “Đây là một ca sĩ hát ở quán bar, anh ta đã tự bỏ tiền ra làm một album. Không có việc gì anh ta cũng tới chỗ này của bọn em luyện hát. Chỗ bọn em cũng không thu phí quá cao nên anh ta cũng trả được.”

“Phòng thu âm này là của cậu sao?” Mễ Tiểu Anh hỏi.

“Sao có thể chứ?” Khuôn mặt Tiểu Cát đỏ lên: “Là mấy anh em chúng tôi cùng làm, cũng coi như sống tạm được thôi. Bình thường bọn em vẫn phải dựa vào việc sáng tác để kiếm chút tiền.”

Mễ Tiểu Anh hình như suy nghĩ gì đó: “Đúng là người không cùng ngành không hiểu rõ về nhau.”

“Không thể so với chị được.” Tiểu Cát nói nhỏ: “Bọn em chỉ làm chút đỉnh thôi, chứ không giống chị, còn trẻ vậy mà đã có cả một sơn trang.”

Mễ Tiểu Anh mỉm cười.

Xem ra Tiểu Cát thật sự coi sơn trang Lạc Hà là tài sản của cô.

Thôi vậy, cô cũng không giải thích nữa.

“Hiện giờ ngày công nghiệp sáng tác không khả quan lắm, bọn em chỉ trông vào sáng tác bài hát thì chắc chết đói mất nên phải làm một số công việc khác. Nói không chừng những người đến đây thu âm có thể vụt lên nổi tiếng, một bước lên trời. Bài hát viết cho bọn họ cũng ké được chút hào quang, nâng cao giá trị của bản thân.” Tiểu Cát nói thật, cậu ta hoàn toàn không che giấu tính toán của mình: “Những ca sĩ không nổi tiếng này về cơ bản không có được bài hát của những tác giả lớn. Mặc dù em không nổi tiếng nhưng tác phẩm bán giá rẻ nên bọn họ cũng đồng ý hợp tác.”

“Tôi nghe nói cậu còn viết nhạc cho Minh Hâm đúng không? Hai người có phải ở cùng một công ty không?” Mễ Tiểu Anh hỏi.

“Suỵt, chuyện này không thể lớn tiếng vậy đâu.” Tiểu Cát thấp giọng nói: “Đúng là em ở chung một công ty với Minh Hâm nhưng mức lương quá thấp, nếu chỉ trông chờ vào chút tiền lương đó em nhất định đã chết đói rồi. Vậy nên em mới phải hợp tác với bạn bè để làm cái phòng thu âm này.”

Mễ Tiểu Anh nhanh chóng hiểu ra rồi gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”

“Không phải tất cả mọi người làm việc trong giới giải trí đều có tiền.” Tiểu Cát tiếp tục nói: “Minh Hâm có xuất thân tốt nhưng không kịp thời nắm lấy cơ hội để trèo lên thì may mắn sẽ qua đi rất nhanh. Hơn nữa, một khi may mắn đã qua đi thì rất khó nổi lên nữa.”

Đây cũng là điểm mà Tiểu Cát không hiểu Minh Hâm.

Mặc dù giám đốc Tần kia không phải là loại người tốt đẹp nhưng nếu bám được vào ông ta không phải là có được không ít nguồn tài nguyên lớn sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK