Chương 1875
“Tôi rất khỏe.” Chu Lập Đức thấy Mặc Tử Huyên không trực tiếp từ chối giống như trước, nhất thời hai mắt sáng lên, anh ta đi đến theo bản năng, đứng ở trước mặt Mặc Tử Huyên, cúi đầu nói: “Cô vẫn rất đẹp.”
Các bạn học và bạn bè xung quanh đều rối rít lắc đầu.
Chu Lập Đức quá si tình rồi.
Mặc Tử Huyên vừa cười vừa nói: “Anh cũng vậy, vẫn đẹp trai. Mọi người đừng đứng nói chuyện nữa, cùng ngồi xuống đi, tôi rất muốn biết chuyện gần đây của mấy người.”
“Được được được.” Tất cả đều ngồi xuống, rồi nói về kinh nghiệm từng trải và những điều của họ trong những năm qua.
Mặc Tử Huyên nghiêm túc nghe, cô ấy vừa nghe vừa gật đầu, tâm tình có vẻ tốt lên rất nhiều.
Tới lượt Chu Lập Đức, Chu Lập Đức nhẹ nhàng cười, nói: “Mấy năm nay tôi cũng không đi đâu, vẫn ở nước ngoài, chủ trì một ít hạng mục ở nhà. Cuộc sống của tôi rất khô khan, không có gì có thể nói.”
Mặc Tử Huyên lại nói: “Nói vậy chứ cuộc sống nhạt nhẽo quá không bằng tự tìm ra điểm sáng. Chúng ta mới chỉ đạt đến thời kỳ hoàng kim của cuộc đời, nếu lúc này đã cảm thấy không có ý nghĩa, thì chẳng phải tương lai sẽ càng nhàm chán hơn sao? Nói một chút coi, mấy năm nay anh đã gặp phải những gì?”
Chu Lập Đức nghe thấy Mặc Tử Huyên muốn nghe, thì nhất thời kích động, nói với Mặc Tử Huyên về những trải nghiệm của mình trong những năm qua: “Ừ, cô nói đúng. Chúng ta mới ba mươi tuổi, tương lai còn dài! Gia đình tôi chuyên về phục vụ ăn uống, cho nên tôi vẫn luôn học các món ăn phương Tây, và học hỏi kỹ năng nấu ăn từ nhiều đầu bếp. Ngày hôm nay mấy người chưa chọn món ăn thì hãy thử các món ăn mà tôi chưa chính thức ra mắt xem!”
“Tôi nhớ trước đây Tử Huyên thích ăn cơm Tây nhất, Chu Lập Đức, anh chuẩn bị vì Tử Huyên à?” Có người trêu ghẹo hỏi.
Chu Lập Đức mỉm cười thầm chấp nhận.
Trong lòng Mặc Tử Huyên khẽ động.
Người kia thật đúng là không hết hy vọng!
Mình đã kết hôn có con rồi, anh ta còn không chịu buông tha sao?
Chu Lập Đức lập tức gọi điện thoại, bảo đầu bếp chuyển hết đồ bếp đến phòng riêng, định làm đồ ăn cho mọi người.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều hứng thú, vây thành một vòng để xem Chu Lập Đức nấu ăn.
Chu Lập Đức đại khái hàn huyên về những thứ mình thích, từ trước đến nay anh ta luôn ít nói, giờ thì nói liên tục về những thủ thuật và bí ẩn trong từng món ăn của mình.
Tất cả những người có mặt đều là những người từng ăn tiệc lớn, nên họ có thể hiểu được lời kể của Chu Lập Đức.
Chỉ là mọi người không nhịn được nhìn về phía Mặc Tử Huyên.
Tất cả mọi người đều đang tiếc cho Chu Lập Đức, người đàn ông tốt như vậy, sao lại phí hoài năm tháng chứ?
Sau khi ăn xong bữa cơm này, mọi người đều muốn tạo cơ hội để Chu Lập Đức nói chuyện vui vẻ một mình với Mặc Tử Huyên, vì vậy tất cả đều rời đi trước.
Mặc Tử Huyên cũng hiểu rõ ý của mọi người, nên ngày hôm nay cô ấy cũng muốn trò chuyện riêng với Chu Lập Đức.
Không vì cái gì khác, vì phần tâm ý thuần túy này của anh ta.
“Bữa trưa hôm nay có hài lòng không?” Chu Lập Đức tràn ngập bất an mà nhìn Mặc Tử Huyên: “Đã nhiều năm không gặp, không biết khẩu vị của cô có thay đổi không?”