Chương 1557
“Thật sự là xin lỗi, chồng của tôi Doãn Tư Thần lo lắng cho an nguy của tôi khi ra khỏi cửa, ngoại trừ bỏ mấy vệ sĩ đi theo tôi bảo vệ ở ngoài, còn có một đội ngũ tự động bất cứ lúc nào cũng có thể điều động đến đây. Bọn họ đều là những người mấy ngày hôm trước vừa mới điều đến đây, phụ trách bảo hộ an toàn của tôi.” Cố Hề Hề mỉm cười nói: “Không biết anh có tiện hay không để cho người của tôi đến đây?”
Rắn Độc chỉ cảm thấy miệng phát đắng.
Mẹ nó, Doãn Tư Thần này cũng quá trâu bò rồi đấy!
Vợ của chính mình đi lại ở bên ngoài, trực tiếp điều một đội ngũ vũ trang đi theo bảo hộ!
Không ổn, không ổn, việc lần này không nên tiếp tục!
Rắn Độc miễn cưỡng cười cười, nói: “Đội hộ vệ của mợ chủ Doãn thật sự là có chút nhiều, nếu cứ như vậy đến đây mà nói, rất dễ dàng va chạm những khách quý đó, không bằng chúng ta đều bình tĩnh một chút, đừng làm ầm ĩ ra hiểu lầm. Kỳ thật tôi đối với tổng giám đốc Mặc và tổng giám đốc Doãn đều là rất kính nể, vừa mới rồi chỉ là cùng các người vui đùa một chút, các người có thể rời khỏi nơi này.”
Rắn Độc trở mặt vô cùng nhanh.
Anh ta không bị mù.
Anh ta rõ ràng đã thấy được người của Mặc Tử Hân cùng với người của Doãn Tư Thần, vũ khí trong tay đều là những thứ vô cùng tốt và tiên tiến.
Hơn nữa nhân số cũng nhiều, nếu đánh sự đánh đến, bọn họ thật đúng là chưa chắc có thể rút lui toàn thân.
Mục đích bọn họ hôm nay tới đây, đơn giản chính là để hù dọa người nhà họ Khúc, chỉ cần đạt được mục đích đó liền tốt rồi, những chuyện như đổ máu có thể giảm bớt liền nên giảm bớt.
Chi phí nào không phải là tiền?
Cho nên, nếu hiểu rõ xác định đánh không lại đối phương, còn đánh cái gì đây?
Nhanh thả người đi thôi!
Thần sắc Mặc Tử Hân không thay đổi: “Vậy cảm ơn.”
Những người khác vừa nghe thấy mặc Tử Hân muốn rời khỏi đây, lập tức khắc nóng nảy, kêu lên: “Tổng giám đốc Mặc, còn chúng tôi…”
Không đợi bọn họ nói nói xong, Rắn Độc lạnh như băng nói: “Các người phải ở chỗ này ngoan ngoãn mà đợi! Muốn rời đi sao? Có thể, các người cũng mang theo đội ngũ vũ trang đến đây đi!”
Nhóm người bọn họ chính là thực tế như vậy.
Đánh không lại liền nhận thua, nếu có thể đánh được, đừng hòng chạy trốn!
Trong đám người có người không tin, xoay người liền chạy hướng tới đội ngũ của Mặc Tử Hân.
Người còn chưa chạy được đến ba bước, liền nghe thấy bang một tiếng, thân thể lập tức mềm nhũn ở trên mặt đất, trong nháy mắt liền không có tiếng động.
Đám kia người trong nháy mắt sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, không rên một tiếng.
“Sao nào? Tôi nói gì nghe không hiểu sao?” Rắn Độc mặt lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho phép mợ chủ Doãn cùng với tổng giám đốc Mặc rời đi, tôi có cho phép các người rời đi không?”
“Tổng giám đốc Mặc…”
“Mợ chủ Doãn…”
“Cô Mặc…”
Trong đám người, càng ngày càng nhiều người cầu khẩn nhìn về phía ba người bọn họ.
Cố Hề Hề trao đổi một ánh mắt với Mặc Tử Hân, bọn họ căn bản mang không hết nhiều người như vậy.