Chương 1664
“Sếp… “ Trợ lý trưởng của Mặc Tử Hân không nhịn được bèn hỏi: “Anh thấy cô Tiết đó là người thế nào ạ?”
“Cảm thấy sao?” Mặc Tử Hân cũng chẳng thèm ngẩn đầu lên trả lời: “Thì thấy vậy thôi.”
“Sếp, anh như vậy…” trợ lý trưởng nhìn sếp mình mà chẳng nói nên lời.
Nếu sếp cảm thấy có hứng thú với cô Tiết Tuyết thì cứ tấn công đi!
Đã là người đàn ông ngoài 30 tuổi rồi, vẫn một mình như thế cũng không được đâu.
Còn nếu cũng chẳng có ý định gì thì đừng để cô ấy cứ xuất hiện trước mặt nữa.
“Cô ấy không phải là Hề Hề.” Mặc Tử Hân chỉ trả lời một câu như vậy.
Một không gian im lặng bao trùm cả chiếc xe.
Đúng rồi.
Tiết Tuyết không phải là Cố Hề Hề.
Cho dù ngoại hình có giống đến đâu, cũng không phải là Cố Hề Hề.
Những trợ lý đều nhìn nhau, và cùng tự cảm thấy đau lòng thay cho sếp họ.
Sếp nhà mình sao lại nặng tình đến mức này chứ?
Khôn ngoan quá, nhìn rõ mọi việc quá thì dễ bị tổn thương, tình cảm sâu đậm quá cũng không lâu bền được.
Họ đều rất lo lắng, sếp của họ cứ tiếp tục tự làm hành hạ bản thân mình như vậy chắc chắn sẽ khó mà sống lâu được.
Trợ lý trưởng của Mặc Tử Hân hỏi với ý thăm dò: “Thật ra cô Tiết cũng không tệ, bỏ chuyện ngoại hình sang một bên, thì cô ấy là người khi gặp chuyện cũng có thể tự giải quyết được.”
Mặc Tử Hân chỉ cười cười và không nói gì thêm.
Về đến nhà, Mặc Tử Hân nhốt mình trong phòng đọc sách, tay cầm khung hình của Cố Hề Hề lên, ngón tay không ngừng xoa xoa vào hình.
Những gì lúc nãy trợ lý anh phân tích, không phải anh không hiểu đâu.
Chỉ là anh cảm thấy bản thân không buông bỏ được.
Vốn dĩ lòng anh đã bình lặng rồi.
Nhưng sự xuất hiện của Tiết Tuyết, đã làm cho những kỷ niệm vốn được chôn giấu trong lòng bấy lâu nay lại cứ thế ùa về.
Anh cũng tự hiểu rằng, việc để cho Tiết Tuyết ở bên cạnh chẳng khác nào một cực hình cho bản thân.
Nhưng anh ta cũng vẫn muốn như thế.
Cho dù chỉ là thế thân, nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy vẫn là một điều tốt.
Mặc Tử Hân bỏ cái khung ảnh xuống, định xoay người đi tắm thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Mặc Tử Hân cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Tiết Tuyết: “Rất cám ơn tổng giám đốc Mặc đã đưa tôi về tối nay, để cám ơn anh, sáng mai tôi xin được mời anh ăn sáng nhé.”
Mặc Tử Hân chỉ mỉm cười, rồi đặt lại điện thoại xuống.
Sáng hôm sau đi làm, đúng như dự đoán, Tiết Tuyết vừa đến đã đưa bữa sáng cho tất cả các phòng ban cùng tầng với phòng làm việc của tổng giám đốc Mặc.
Tiết Tuyết giao đồ ăn sáng từ phòng này sang phòng khác, không chỉ Mặc Tử Hân, Dư Khiết, mà còn cả phòng thư ký và phòng trợ lý.