Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2069

Đường về nhà rất thông thoáng, đi thẳng một mạch là có thể về đến sơn trang Lạc Hà.

Ngay khi Mễ Tiểu Anh vừa trở lại, cô ấy đã được Doãn Nhất Nặc chào đón nồng nhiệt: “Chao ôi, cuối cùng chị cũng đã về rồi! Anh trai em có gây khó khăn gì cho chị không?”

Mễ Tiểu Anh thoáng nhìn qua Doãn Ngự Hàm, gương mặt không để lộ chút biểu cảm nào: “Không, cậu Doãn đối xử với chị rất tốt.”

“Chậc chậc.” Doãn Nhất Nặc mỉm cười liếc nhìn anh trai mình.

“Được rồi, bọn họ đã mệt mỏi cả một đoạn đường dài rồi, bây giờ nên để cho họ nghỉ ngơi một chút trước đã.” Cố Miểu nhanh chóng bước đến giải vây cho người anh em của mình, nói một câu rồi kéo Doãn Nhất Nặc rời đi.

Mễ Tiểu Anh hỏi mấy người giúp việc trong nhà: “Trong lúc tôi không có nhà thì sơn trang không có chuyện gì chứ?”

“Dạ không, tất cả đều bình thường ạ.” Người giúp việc trả lời: “Chỉ có điều cô Tiêu cứ hỏi mãi là tại sao tối hôm qua hai người không về nhà.”

Mễ Tiểu Anh lắc đầu bất lực.

Tiêu Diễm Diễm này đúng thật là…

Mễ Tiểu Anh đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe thấy giọng nói vội vàng của Tiêu Diễm Diễm từ phía sau vang lên: “Trợ lý Mễ, sao đêm qua cô không về? Có phải có thứ gì đó cản bước cô không?”

Mễ Tiểu Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn Tiêu Diễm Diễm, giọng nói có hơi lạnh lùng một chút: “Ừ, có chút việc.”

“Vậy nghĩa là cô và cậu Doãn vẫn luôn ở bên cạnh nhau sao?” Tiêu Diễm Diễm chỉ hỏi theo bản năng.

“Chuyện này có liên quan đến cô Tiêu sao?” Mễ Tiểu Anh nhướn mày, cô ấy cực kỳ không thích người khác tò mò chuyện của mình.

“A, tôi không có ý đó, tôi chỉ vô ý hỏi thăm một chút thôi.” Tiêu Diễm Diễm cắn chặt môi, thể hiện vẻ mặt vô tội rồi nói: “Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi.”

“Cô Tiêu nên lo lắng cho bản thân là được rồi.” Mễ Tiểu Anh thản nhiên nói: “Mặc dù công tác an ninh của sơn trang Lạc Hà rất tốt, nhưng việc rời khỏi khu vực của sơn trang Lạc Hà vẫn rất nguy hiểm. Tôi nghe nói cô Tiêu tối hôm qua bỗng nhiên chạy ra ngoài? Không ngờ là lại bị những người giúp việc trong sơn trang Lạc Hà tìm thấy cô và đưa cô trở về? Nếu như cô Tiêu muốn rời đi thì cứ nói đi, sơn trang Lạc Hà không phải là nhà tù và sẽ không giam cầm cô Tiêu đâu!”

“Không, không phải!” Sắc mặt Tiêu Diễm Diễm tái nhợt trước lời nói của Mễ Tiểu Anh: “Chỉ vì tôi lo lắng cho sự an toàn của hai người nên mới không kiềm lòng được mà đi ra ngoài, chỉ nghĩ là muốn đi đón hai người thôi.”

“Vô cùng cảm ơn cô Tiêu đã quan tâm.” Mễ Tiểu Anh cũng không thèm tranh cãi với cô ta, gật gật đầu nói: “Nếu như cô Tiêu không còn chuyện gì khác thì tôi có việc phải đi trước.”

Mễ Tiểu Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Cô ấy còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian để trò chuyện với một cô gái trẻ đang buồn bã bi thương.

Hôm nay, ở buổi triển lãm thương mại cô đã đặt một số sản phẩm của thành thị, cô ấy đang muốn tìm một chỗ phù hợp để bố trí ổn thỏa.

Đến xế chiều thì những hàng hóa tương tự cũng đã được đưa đến sơn trang Lạc Hà.

Khi con robot thông minh nhỏ được gửi đến, mọi người đều tò mò vây quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK