Chương 1955
Thực quá đáng! Chỉ là một trợ lý nhỏ, ăn mặc còn xa hoa hơn cả cô? Nhân viên phục vụ nhãn hiệu bị bắt bẻ nhưng vẫn để lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: “Cô Khương Hữu, bộ này là mẫu mới nhất của nhãn hàng chúng tôi trong năm nay. Chỉ có một chiếc duy nhất trong thành phố này, chúng tôi đảm bảo sẽ không bao giờ đụng hàng với người khác.”
Một người khác cũng lên tiếng: “Đúng vậy, cô Khương Hữu, loại váy này là hàng thiết kế. Dù sao nó cũng không phải váy dạ hội. Mục đích chủ yếu là giúp người mặc lên tạo cảm thấy thoải mái nhất. Vì vậy, nó có thể sẽ không ôm sát với đường cong để tôn lên dáng người của cô … ”
“Câm miệng!” Khương Hữu tức giận nói: “Tôi chỉ muốn một bộ váy có thể leo núi và khoe dáng, sao lại khó như vậy?” Hai nhân viên phục vụ nhìn nhau, họ không biết phải nói gì lúc này. Đi leo núi, đào đâu ra bộ đồ ôm sát chứ? Hoặc chỉ mặc quần áo leo núi chuyên nghiệp.
Đi leo núi, làm gì có bộ nào giống như trang phục dạ hội chứ? Điều này không phải là rất vô lý sao?
“Vậy, hay cô thử bộ đồ của nhãn hiệu thể thao?”
“Tôi không muốn mặc bộ đồ thể thao đần độn như vậy. Khương Hữu khó chịu nói: “Tôi sắp gặp người yêu của tôi, ăn mặc quê mùa như vậy, làm sao tôi có thể thu hút sự chú ý của anh ấy?”
“Cái này …” Nhân viên bên nhãn hàng không biết phải nói gì. Lúc này, Khương Tả từ bên ngoài đi vào, nghe được những lời em gái vừa nói, liền đáp lại: “Được rồi, Khương Hữu, đừng quá đáng quá. Doãn Ngự Hàm không phải kẻ ngu ngốc, nếu em tỏ ra quá lộ liễu, thì mọi người đều biết ý định của em sao, hơn nữa những người đến đồi anh đào vào cuối tuần không chỉ có Doãn Ngự Hàm, mà còn có những người con trai của nhà họ Doãn, nhà họ Mặc và những gia đình khác, đừng có thái quá.”
“Nhiều người đến đó như vậy sao, vậy thì em phải chọn quần áo cẩn thận hơn!” Khương Hữu lập tức nghĩ đến một chuyến rồi nói: “Đây là cơ hội tốt để em vào bên trong phạm vi của bọn họ! Anh à, anh biết không, phạm vi của bọn họ hoàn toàn không chấp nhận người ngoài. Cơ hội tốt như vậy, nếu mình không tận dụng được, thì thật có lỗi với những gì công sức mình đã bỏ ra.”
“Hăng quá lại hóa dở.” Khương Tả dẫn Khương Hữu đến một nhãn hiệu thể thao nổi tiếng, bảo Khương Hữu chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng. Điều này sẽ không làm nổi bật quá. Chắc chắn rồi, vào cuối tuần, Doãn Nhất Nặc và những người khác lái xe đến thành phố S, sẵn sàng cho một chuyến đi chơi vui vẻ.
Khương Hữu nghển cổ ra xa chờ đợi. Khi cô nhìn thấy một nhóm nam nữ đẹp trai đi về phía mình, cô có thể thấy họ đều mặc quần áo leo núi hoặc quần áo bình thường, sau đó cô yên tâm và nhận ra những gì anh trai mình nói. Thật may là hôm nay cô không mặc váy, nếu không thì thật là xấu hổ.
Đến chân núi phía xa, Doãn Nhất Nặc nhảy xuống xe, nhìn khung cảnh xung quanh, gật đầu nói: “Không tồi, Khương Tả nhất định sẽ chọn chỗ này.” Cố Miểu đứng bên cạnh Doãn Nhất Nặc xách một chiếc túi, và chỉnh cổ áo cho cô ấy, nói: “Thật hiếm khi Khương Tả có thể gắn bó với các giống truyền thống khi những người khác đang đua nhau trồng hoa quả nhập khẩu.” Thượng Tiểu Cẩn nói: “Đúng vậy, sản lượng của các giống truyền thống chưa bao giờ được tăng lên.”
Cảnh Thiếu Hoài cười nói: “Chính vì vậy mà anh Cố Miểu sẽ khen ngợi Khương Tả có ý tưởng này! Dù sao người ta trồng hoa quả, không phải để bán, chỉ để ăn. Đương nhiên là chọn giống mà mình thích!”
Mặc Ngữ cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Vân Song mặc một chiếc váy đen lớn với chiếc mũ che nửa khuôn mặt, cô ấy cũng mỉm cười khi nhìn anh đào ở đằng xa. Tưởng Vân Sâm nói nhỏ: “Nếu thích thì ở đây chơi mấy ngày nữa đi. Không phải là gia đình không đồng ý.”
Vân Song do dự một lúc, rồi khẽ ừ một tiếng. Tình cảm của hai chị em song sinh cũng giống như Mặc Ngữ, đều rất tốt. Lúc đó Mễ Tiểu Anh đang mang thùng giữ nhiệt đến, một tay cầm lấy chiếc hộp trong tay Mễ Tiểu Anh, giọng nói của Doãn Ngự Hàm vang lên bên cạnh cô: “Nặng như vậy, làm sao có thể bê được chứ?” “Không sao đâu.” Mễ Tiểu Anh cũng không cố chấp tranh luận với Doãn Ngự Hàm, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ thờ ơ nói: “Cảm ơn cậu Doãn.”