Chương 853
Dù là may mắn hay bất hạnh, thời gian tới của cô bé, cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Cố Hề Hề cười híp mắt bắt chuyện với Nguyên Thập Tam ngồi ở bên cạnh mình, với Doãn Nhất Nặc mỗi người một bên: “Tối qua ngủ được không?”
“Ngủ được ạ.” Nguyên Thập Tam nhút nhát trả lời: “Cảm ơn cô.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Hề Hề vừa cười vừa nói: “Bởi vì trận bão tối qua, cho nên hôm nay phải tạm cập bến một hôm, nói muốn ra ngoài đi chơi, thì dẫn theo hai vệ sĩ cùng đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, về đúng giờ là được.”
Mộc Nhược Na nhìn người giúp việc gắp thức ăn cho mình, nói: “Trận bão tối qua thật không nhỏ đâu, chắc chắn thu hoạch được không ít đi?”
Cố Hề Hề gật đầu: “Đúng là đánh bắt được không ít thứ tốt, chút nữa xử lý qua, vận chuyển về nhà, cho mọi người trong nhà nếm thử. Có vài thứ bình thường khó mà đánh bắt được, nếu đã gặp, tất nhiên sẽ không bỏ qua được rồi.’
Mộc Nhược Na cũng gật đầu: “Trời giông bão lúc nào cũng mang đến ngạc nhiên.”
Ăn xong bữa sáng, thuyền chậm rãi cập bờ.
Bốn đứa bé reo lên cập bờ rồi đi chơi.
Mộc Nhược Na trên danh nghĩa là bà chủ lớn của công ty Danny, đương nhiên cũng không thật sự nhàn rỗi.
Về phần Hirayama… Khụ khụ, một kẻ cuồng nghiên cứu khoa học, tất nhiên đi đến đâu thì cũng thực nghiệm chỗ đó rồi.
Nguyên Thập Tam đi theo ba người bọn họ lên bờ, ngoảnh đầu lại nhìn con thuyền khổng lồ, nhỏ giọng hỏi: “Những người khác trên thuyề, đều không xuống sao?”
Cố Miểu chủ động giải thích nói: “Ở đây chỉ là một bến tàu nhỏ rất nhỏ, thuyền có trọng tải ngần này của chúng ta, đối với nó mà nói đã là phải gánh hơi quá rồi. Nhưng mà, chúng ta chỉ vận chuyển những thứ trên thuyền ra rồi tiến hành tiếp tế một chút, cho nên không có vấn đề gì. Bến tàu nhỏ, địa phương nơi đây cũng nhỏ, không có gì chơi được cả. Cho nên bọn họ lười xuống. Mẹ lo em không quen ở trên thuyền, cho nên mới kêu em xuống bờ đi chơi một chút, để em từ từ thích ứng được. Dù sao mấy ngày nữa có lẽ không có cơ hội cập bờ nữa đâu.”
Nói đến đây, Cố Miểu lại bổ sung một câu: “Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, có thể sẽ chạy suốt một đường, đi gấp một ngày một đêm. Lần thứ hai lên bờ là tới đích rồi.”
Nguyên Thập Tam cảm kích nhìn cậu bé: “Ồ.”
Sau khi Doãn Ngự Hàm chấp nhận Nguyên Thập Tam, cũng bằng lòng nói chuyện với cô gái này: “Em cũng không cần phải áp lực quá đâu, cảm thấy mẹ anh đối tốt với em, em cũng không biết nên làm gì. Thật ra, lúc đêm qua bão đến, đáy biển có không ít hải sản tươi, có vài loại mà bà cố thích, cho nên mẹ đặc biệt kêu người bắt về để ông bà nếm thử. Sau đó tiện thể tiếp tế một chút, để em lên bờ nghỉ ngơi.”
Tuy rằng lúc này Doãn Ngự Hàm mới bảy tuổi, chưa tròn tám, thế nhưng phần nhạy bén này, đã vô cùng xuất sắc.
Quả nhiên, sắc mặt của Nguyên Thập Tam đã giãn ra không ít.
Trong lòng cũng càng thêm khâm phục bọn họ.
Rõ ràng đều bằng tuổi nhau, nhưng lại cảm giác khác bọn họ một trời một vực.
Có lẽ đây là sự khác biệt của vận mệnh, năng lực khác nhau đi.
Doãn Nhất Nặc khi ham chơi chính là vậy, sốt ruột không đợi bọn họ nói chuyện được, lập tức kéo Nguyên Thập Tam chạy đi chơi.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu thấy hai cô bé đã chạy đi xa, quay người giám sát việc xử lý hải sản, đồng thời vận chuyển về nhà.
“Cảm giác như mẹ đang bồi dưỡng một đoàn đội cho Nhất Nặc ấy.” Cố Miểu ấm áp nói: “Mặc dù tính cách của Nguyên Thập Tam hơi hướng nội, thế nhưng rất hiểu chuyện uống nước nhớ nguồn.”