Chương 833
Một trăm năm trước, những người dân trong làng này vì muốn tránh chiến tranh loạn lạc nên đã di chuyển đến đây.
Lúc chuyển đến vùng đất này chỉ có hai cặp vợ chồng.
Theo lẽ thường mà nói, nếu như con cái của hai cặp vợ chồng này lấy nhau thì có thể duy trì được ba đời.
Nếu như không kết hôn với người bên ngoài thì cơ bản sẽ bị tuyệt giống.
Sau đó chiến tranh được dập tắt, bọn họ có cơ hội đi đến những nơi khác, thế nhưng con cái bọn họ không muốn đi ra bên ngoài, cảm thấy sống ở đây rất tốt.
Lúc đó còn xảy ra một chuyện như thế này, con của hai cặp vợ chồng đó đào được từ trên núi một bảo vật, bọn họ liền coi bảo vật đó như bảo vật trấn giữ nhà cửa. Bảo vật này là một quyển sách ghi lại cách tu luyện của một tà phái nào đó, đề cao sự thuần khiết của mối quan hệ huyết thống, mạnh mẽ đề xướng việc kết hôn cận huyết để đảm bảo cho huyết thống được thuần khiết, cuối cùng sẽ có cơ hội tu luyện thành tiên.
Theo lý thuyết mà nói, nếu như ai đó ở bên ngoài làng này nói ra những điều như trên thì sẽ bị người khác cho là kẻ ngu si đần độn.
Ai lại đi tin những thứ này cơ chứ?
Thế nhưng bọn họ lại thật lòng tin rằng đây là sự thật!
Bởi vì trong sách đã nói, cứ nhìn lại các gia đình hoàng thất của các triều đại trong lịch sử Trung Quốc thì sẽ biết, đều là kết hôn cận huyết, đều gả con mình hoặc cháu trai cháu gái của mình cho con của chị em gái trong gia đình.
Nói tóm lại, các gia đình hoàng thất thời xưa đều dựa vào quy tắc duy trì sự thuần khiết của huyết thống này mà tồn tại.
Không chỉ ở Trung Quốc, nước ngoài cũng như vậy.
Rất nhiều dòng họ có thể phát triển và hưng thịnh không ngừng chính là vì làm theo quy tắc huyết thống thuần khiết này.
Sau đó, tất cả những người trong làng này đều tin như vậy.
Như thế, kết hôn cận huyết, sinh sản cận huyết được tiến hành và kéo dài đến tận bây giờ.
Ở đây lại không biết gì đến kế hoạch hóa gia đình, vậy thì làm sao tính toán được đến vấn đề sức khỏe sinh sản chứ?
Nơi đây dựa núi, giáp sông, tài nguyên vô cùng phong phú, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, bọn họ không sợ không có gì để tồn tại.
Vì vậy bọn họ cứ sinh, cứ sinh, sinh không ngừng nghỉ.
Từ đó những đứa trẻ sinh ra, có những đứa thông minh vô cùng, nhưng cũng có đứa hình hài dị dạng như ma quỷ.
Những đứa trẻ có đủ tay chân thì được nuôi lớn, không thì bị bỏ ngay lập tức.
Nhưng xác những đứa trẻ bị bỏ đi ấy không được chôn hay hỏa thiêu mà giữ lại để làm thành món ăn cho người dân trong làng ăn.
Dựa vào những điều được viết trong quyển sách đó, thì việc này sẽ khiến cho khả năng mang thai của phụ nữ tăng cao hơn.
Món ăn mà làng trưởng mời Cố Hề Hề ăn chính là món được chế biến từ xác đứa trẻ dị dạng vừa mới sinh ra đêm qua.
Cố Hề Hề nhìn thấy những thứ này có thể không ói sao?
Trước đây, Cố Hề Hề còn cho rằng ngôi làng này là chốn non xanh nước biếc.
Bây giờ, bà chỉ muốn chắp cánh bay đi và nói lời tạm biệt với đám não tàn này.
Sau khi nghe Tiểu A báo cáo, Doãn Tư Thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một ngôi làng kỳ lạ như vậy mà lại chưa có ai phá hủy, đúng là rất khó tin!