Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2241

Sau khi Tống Văn Kỳ rời khỏi quán cafe thì rất muốn đi tới một nơi nào đó.

Anh ta lái xe như điên đi tới khu ngoại ô của Hải Thành.

Ở đây có một viện dưỡng lão.

Bảo vệ nhìn thấy Tống Văn Kỳ tới thì vội vàng mở cửa ra, điều này cho thấy anh ta là khách quen ở đây.

Trong suốt quãng đường anh đi ở trong viện dưỡng lão thì không có bất cứ trở ngại nào, cuối cùng anh dừng lại ở trước cửa một phòng bệnh VIP.

Ở bên trong có một người phụ nữ đang ngồi.

Người phụ nữ đó bảo dưỡng cơ thể rất tốt, nhưng mà đang ngồi ở trên xe lăn đôi mắt lại không có hồn nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Người phụ nữ đó giống như một con chim vàng anh đang bị nhốt trong lồng, cả người không có chút niềm vui cũng không có nỗi buồn.

Trong chốc lát đôi mắt của tống Văn kỳ đã chứa đựng sự đau đớn.

Anh ta nhẹ nhàng bước tới trước mặt người phụ nữ đó và quỳ xuống, bàn tay nắm chặt lấy tay người đó, sau đó dịu dàng gọi một tiếng.”

“Mẹ…”

Anh ta không biết tại sao bản thân mình lại muốn tới đây thăm mẹ, nhưng mà từ khi nhìn thấy bộ dạng đang gọi điện thoại của Trầm Mặc Ca thì anh ta đột nhiên nghĩ tới mẹ, tuy rằng người mẹ này đã không nhận ra anh là ai.

Cơ thể của người phụ nữ hơi run rẩy một chút, sau đó bà ấy liền thu ánh mắt lại nhìn về phía Tống Văn Kỳ.

Trong đôi mắt của bà ấy không có bất kỳ sự vui mừng kinh ngạc nào cả, thậm chí cũng không có bất cứ cảm xúc gì. Bà ấy cứ nhìn thẳng vào mắt Tống Văn Kỳ nhưng lại không có chút tình cảm nào cả.

Tựa như Tống Văn Kỳ là một người xa lạ, chẳng có gì khác biệt với những y tá và bác sĩ.

Ánh mắt xa lạ của bà ấy khiến Tống Văn Kỳ cảm thấy buồn bã.

Rồi anh ta lại nghĩ tới không biết ánh mắt vừa nãy của Trầm Mặc Ca khi nói chuyện điện thoại là loại ánh mắt gì?

Đó là ánh sáng của tình mẫu tử, là một sự sáng chói ở trong mắt mẹ mà từ khi con nhỏ anh hay nhìn thấy. Nhưng mà bây giờ, người thân nhất trên thế giới này của anh lại không nhận ra anh nữa rồi.

Trong đôi mắt của Tống Văn Kỳ hơi ẩm ướt.

“Mẹ, mẹ nhìn con đi, con là Tống Văn Kỳ, là Tống Văn Kỳ con trai của mẹ đây! Mẹ nhìn con có được không? Mẹ có thể nói câu gì đó với con được không? Mẹ à!”

Tống Văn kỳ giống như một đứa trẻ sà vào lòng mẹ khóc hu hu.

Đã rất lâu rồi anh ta không nghĩ tới mẹ mình, anh ta thậm chí còn cố tình không tới thăm bà ấy. Anh ta sợ phải nhìn thấy sự xa lạ trong đôi mắt của mẹ, anh ta sợ mẹ thờ ơ với anh ta như một người xa lạ.

Nhưng mà hôm nay anh ta vẫn tới đây.

Bởi vì một ánh mắt của Trầm Mặc Ca mà anh không kìm được tới đây. Nhưng mà chào đón anh ta vẫn mãi là cái nhìn xa lạ của mẹ.

Tống Văn Kỳ khóc lóc như một đứa trẻ vậy, nhưng đột nhiên anh cảm nhận được như có ai đó đang xoa đầu anh ta.

Anh ta ngẩng mạnh đầu lên liền nhìn thấy mẹ đang cười với anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK