Chương 1976
Tiểu Anh cũng đã tỉnh lại, trên tay còn ghim ống truyền dịch, ngay khi nhìn thấy Cố Hề Hề, cô ta vẫn cố gắng dãy dụa muốn ngồi dậy.
“Đừng động đậy, bác sĩ nói hiện tại con đang rất suy yếu, không thể làm gì mệt nhọc được.” Cố Hề Hề nhanh chóng dè Tiểu Anh lại, rồi ngồi xuống ghế, nói: “Tiểu Anh, con vẫn luôn là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, con có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra được hay không?”
“Phu nhân, con xin lỗi, đều là lỗi của con.” Đôi môi của Mễ Tiểu Anh tái nhợt mà khô nứt, hai hốc mắt đỏ bừng, nói: “Là do con không tốt, nếu người muốn trách thì cứ trách con là được.”
“Đứa nhỏ này, con cũng cứng đầu quá đi?” Cố Hề Hề nói: “Con thật sự muốn cùng Ngự Hàm chia tay sao?”
Lồng ngực của Mễ Tiểu Anh lại nhói lên một trận, cô ta cắn răng nói: “Vâng, mong phu nhân có thể đồng ý.”
“Nếu chỉ có như vậy thôi, sao con lại phải đem bản thân ra hành hạ tới mức độ như thế này cơ chứ?” Cố Hề Hề cũng không phải dạng người tự kỷ, cũng không phải luôn cho rằng con mình mới là người ưu tú nhất, cũng không cho rằng con gái trên đời ai cũng có ý đồ với con trai mình.
“Phu nhân là do con đã không thể đáp lại sự tin tưởng của người, với sự bồi dưỡng của nhà họ Duẫn đã dành cho con. Con muốn từ chức.” Mễ Tiểu Anh cố nén nước mắt nói: “Con bây giờ đã không còn đủ tư cách tiếp tục ở bên chị Nặc để làm trợ lý nữa rồi. Mong người có thể đồng ý.”
“Mọi chuyện còn chưa tới mức như vậy mà.” Cố Hề Hề không nghĩ cứ dễ dàng như vậy để Mễ Tiểu Anh đi.
“Là do con không có cách nào đối mặt cả. Con yếu đuối, nhát gan, con không có cách nào để đối mặt với người mà con đã làm tổn thương cả.” Lúc này nước mắt của Mễ Tiểu Anh không ngừng rơi xuống: “Mấy năm nay con cũng chưa từng thoải mái nghỉ ngơi lấy một ngày, con cũng đã mệt mỏi rồi, nên muốn tìm một nơi nào đó để im lặng thả lỏng bản thân một thời gian. Phu nhân, xin lỗi người vì con lại dày mặt như thế này, nhưng mong người có thể đồng ý.”
Cố Hề Hề nâng tay lên sờ đầu Mễ Tiểu Anh, trước mắt lại hiện lên tình cảnh năm xưa khi cô cứu quản gia Mễ.
Tiếp sau đó, Mễ Tiểu Anh ở dưới sự quan sát của cô mà sinh ra đời.
Một sinh mệnh nho nhỏ, cô ôm ở trong ngực, yếu ớt mà dũng cảm.
Rồi cô lại nhìn thấy cái bọc nhỏ cô từng ôm đó dần dần lớn lên, biến thành một cô bé con nghiêm túc.
Nghe cô nhóc đó ngọng nghịu gọi cô là mợ chủ, luôn cố ra vẻ mình là người lớn, cố gắng làm tốt mọi nhiệm vụ mà cô giao cho.
Cô tuy không phải là mẹ đẻ của Mễ Tiểu Anh, thế nhưng cũng có thể coi như là một nửa mẹ nuôi của cô bé này.
Sao lại không khiến cho Cố Hề Hề đau lòng được đây?
“Không phải con đang có gì khó nói muốn giấu chúng ta đó chứ?” Cố Hề Hề mở miệng hỏi.
Mễ Tiểu Anh lại lắc đầu.
Những chuyện gièm pha kia, vẫn không nên nói lại làm bẩn tai của phu nhân vẫn hơn.
Một mình Mễ Tiểu Anh cô chịu đựng thôi là đủ.
“Con thật là cố chấp.” Cố Hề Hề thở dài, nói: “Nếu đã như thế, con cũng đừng nói chuyện từ chức gì với ta cả. Vừa hay, ta cũng vừa thành lập một khu nghỉ dưỡng trong nói, tạm thời còn chưa tìm được người quản lý, nếu không con trước hết cứ tới đó, giúp ta quản lý nó có được không. Trong khoảng thời gian này, con và Ngự Hàm đều nên bình tĩnh lại, chơ cho các con suy nghĩ cẩn thận lại rồi hãy tới tìm ta.”
“Phu nhân….”