Chương 2151
Nhưng giây phút này Trầm Mặc Ca lại không biết nói với Trầm Lạc Lạc như thế nào về thân phận của Diệp Nam Huyền.
“Chú ấy là…”
“Là bố của con sao?”
Trầm Lạc Lạc sốt ruột hỏi, giọng điệu cô bé có chút gấp gáp.
Trầm Mặc Ca nhất thời sững sờ.
Đây là tâm linh cảm ứng của Diệp Nam Huyền và đứa bé sao?
Cô muốn phủ nhận nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập sự mong chờ của Trầm Lạc Lạc, cô đột nhiên không thể nào mở miệng nổi.
“Lạc Lạc, mẹ sẽ giải thích chuyện này với con sau được không?”
“Ồ.”
Lạc Lạc hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng cô bé vẫn cười nói: “Mẹ, chú ấy sao rồi ạ? Chú ấy cũng bị bệnh sao? Bị bệnh giống Lạc Lạc ạ? Vậy có thể để chú ấy đến Mỹ điều trị với Lạc Lạc không ạ?”
Đối với Lạc Lạc, những người nằm trong bệnh viện đều là bệnh nhân, mà người có sắc mặt tới nhợt giống cô bé có lẽ cũng mắc phải căn bệnh giống cô bé vậy.
Mặc dù cô bé không hiểu cái gì gọi là chết, nhưng từ trong ánh mắt của Trầm Mặc Ca và Trầm Tử An cô bé cũng hiểu được rằng có một ngày nào đó bọn họ sẽ chia ly.
Trầm Mặc Ca vì câu nói này của cô bé mà rơi nước mắt không ngừng.
“Không phải, chú ấy bị thương, chỉ cần chăm sóc tốt là sẽ khỏi.”
“Mẹ ơi, nếu như con khỏi bệnh, con có thể đi gặp chú ấy được không?”
Trầm Lạc Lạc tự động gọi Diệp Nam Huyền là bố, trái tim của Trầm Mặc Ca lúc này giống như bị dao cứa.
“Lạc Lạc ngoan nhé, chỉ cần Lạc Lạc nghe lời bác sĩ, con nhất định sẽ khỏi bệnh. Đến lúc đó đừng nói là gặp chứ, Lạc Lạc muốn làm gì mẹ cũng sẽ đồng ý.”
“Mẹ tốt quá! Vậy mẹ nhất định phải chăm sóc chú cho tốt đấy nhé, bằng không lúc con trở về sẽ không gặp được chú ấy rồi.”
Đôi mắt Trầm Lạc Lạc mang theo một tia khát vọng.
Trầm Mặc Ca vội vàng gật đầu đồng ý.
“Ngoan, không phải bố nuôi con sắp tới rồi sao? Con mau chuẩn bị một chút, đợi một chút nữa bố nuôi đến lại nhìn con mới sáng sớm đã nghịch điện thoại, sẽ mắng con đấy.”
Trầm Lạc Lạc nghe thấy vậy liền vội vàng nghịch ngợm thè lưỡi.
“Tạm biệt mẹ!”
“Tạm biệt con yêu!”
Trầm Mặc Ca cười tắt video, nhưng nước mắt cô không nhịn được lại rơi xuống.
Cô nhìn Diệp Nam Huyền đang nằm trên giường bệnh, trái tim vô cùng rối rắm.
Rốt cuộc cô có nên nói cho Diệp Nam Huyền biết sự tồn tại của Lạc Lạc không?
Cô vốn không cần suy nghĩ vấn đề này, nhưng giờ đây việc Diệp Nam Huyền dùng mạng sống của mình để bảo vệ cô khiến trái tim lạnh giá của cô lại một lần nữa rạn nứt.
Có lẽ những gì Diệp Nam Huyền nói là thật